Sau vài ngày liên tục tập luyện, mọi người đều mệt mỏi đến mức
không còn muốn sống nữa, mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy đau
nhức khắp người. Lưu Tư Niệm thì đau đến nỗi không thẳng
người lên nổi, mỗi sáng đều phải nhờ Lâm Tinh Tinh kéo mới
ngồi dậy được.
"Anh Quý đâu?" Lưu Tư Niệm thức dậy rửa mặt thì phát hiện
giường của Quý Liên Hoắc trống không.
"Ra sân thể dục chạy bộ." Lâm Tinh Tinh thở dài: "Mấy ngày liền
cậu ấy cứ thức dậy là thế, nói chuyện ngày càng ít đi, rảnh tay
cái là cầm điện thoại, một cái tin nhắn viết rồi xóa, xóa rồi viết,
cẩn thận hơn cả nghiên cứu khoa học."
"Hiểu." Lưu Tư Niệm chống tay vào bàn bước đi, bắp chân run
rẩy: "Anh Quý đã ba bốn ngày liên tiếp không về nhà, tôi cảm
thấy nếu còn không được nghỉ thì chắc cậu ấy vượt ngục thật
đấy."
Lưu Tư Niệm vừa nói xong, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Quý
Liên Hoắc lau mồ hôi trên trán, đi vào phòng ký túc xá, vừa vào
đã ngồi vào bàn học, cởi áo khoác thể thao, nhíu mày nhìn tờ
giấy trắng. Tuần sau là kỷ niệm một năm mình sống chung với
anh Chiêu Mưu. Mình có thể hẹn anh Chiêu Mưu đi làm gì đây?
"Lớp trưởng, bây giờ mà đã bắt đầu suy nghĩ viết lời động viên
cho đại hội thể thao hả?" Lâm Tinh Tinh đi tới, mắt đầy vẻ
ngưỡng mộ: "Không hổ là lớp trưởng."
Quý Liên Hoắc đang cầm bút thì khựng lại, quay đầu nhìn Lâm
Tinh Tinh. Cái gì mà lời động viên?
"Ngày kia là hạn chót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955655/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.