"Này, em gì đó, khóa sân thể dục đây!" Người quản lý cầm đèn
pin đi tới, nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc áo ba lỗ đen mặt
đỏ bừng, nắm tay người đàn ông bên cạnh, không nói một lời
mà cắm đầu chạy về phía cửa sân thể dục.
Chạy ra khỏi sân thể dục rồi, Quý Liên Hoắc thả chậm lại, mím
môi thật chặt, toàn thân nóng rực, một tay nắm chặt áo mình,
một tay nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, khóe miệng cứ mãi
cong lên, quay đầu nhìn người đàn ông nét mặt bình thản bên
cạnh, mặt lại không khỏi nóng lên. Quý Liên Hoắc liếm môi, vô
thức hồi tưởng, càng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khóe môi
càng không nhịn được cong lên.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ,
như đang tự nói với chính mình. "Ngọt quá."
"Cái gì ngọt?" Vương Chiêu Mưu bình thản nói, tay đang bị Quý
Liên Hoắc nắm lấy, anh cúi nhìn xuống điều chỉnh lại tư thế rồi
nắm lấy tay Quý Liên Hoắc.
"Cái gì cũng ngọt." Quý Liên Hoắc nhìn anh bằng đôi mắt ươn
ướt, lại vô thức liếm môi dưới.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắc ra khỏi cổng
trường, lên xe. Tài xế đã đợi rất lâu, khi thấy hai người lên xe,
anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã tối, xe chạy êm trên đường. Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế
sau, từng chút một nhích người lại gần Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe, cảm
nhận những chuyển động nhỏ bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc
vừa mới vận động mạnh, thân thể nóng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955656/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.