Chắc chắn là cơm có vấn đề!
Quý Đại Bảo nói vậy với cụ Lãnh xong thì quay lại nhìn Lãnh Tu
Minh với ánh mắt căm hận.
Lãnh Tu Minh nhìn Quý Đại Bảo với vẻ cực kỳ khó hiểu rồi nói:
"Con nhìn chú làm gì?"
Cụ Lãnh ngước nhìn Lãnh Tu Minh, suy nghĩ một lát rồi vẫy tay
ra hiệu cho nữ quản gia trẻ tuổi đến trong ánh mắt tin tưởng và
mong đợi của Quý Đại Bảo, bảo cô mang cơm nước của nó đi
kiểm tra.
Vài nhân viên đeo găng tay đến lấy đồ ăn của Quý Đại Bảo ngay
tại chỗ, đồng thời cũng lấy mẫu đồ ăn của những người khác
ngồi cùng bàn. Vì Quý Đại Bảo nói như vậy, đồ ăn trên bàn
không còn ăn được nữa, nữ quản gia bảo nhà bếp nấu thêm đồ
ăn mang lên.
Thấy đồ ăn chưa qua tay bảo mẫu riêng, Quý Đại Bảo mới tạm
yên tâm hơn, mới ăn vài miếng lại phát hiện cơm vẫn còn hơi
chua. Nó nhíu mày, dùng muỗng nhỏ của mình múc thức ăn,
phát hiện bên trong hình như có cà chua, chẳng lẽ là mình quá
đa nghi sao? Nó bán tín bán nghi ăn vài miếng nữa, ngước lên,
bất ngờ thấy Lãnh Tu Minh đang mỉm cười với mình, cười đầy ẩn
ý.
Quý Đại Bảo sửng sốt, vô thức đặt muỗng nhỏ trong tay xuống,
trở nên cảnh giác. Đồ ăn vừa rồi được đưa đi kiểm tra, sao gã lại
không sợ chút nào! Nó lại nhìn sang bảo mẫu riêng lần nữa, thấy
bảo mẫu trông rất bình tĩnh, như thể đã lường trước đồ ăn lúc
trước sẽ không bị phát hiện ra vấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955658/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.