Lãnh Tu Minh lặng lẽ nhìn thằng nhóc hai tuổi này, nó thật sự
nghĩ rằng biết đọc vài bài thơ cổ và nói một vài câu tiếng Anh là
có thể vượt qua gã, trở thành người thừa kế nhà họ Lãnh?
Lãnh Tu Minh nhìn thoáng qua Quý Đại Bảo, cười lạnh lùng.
Đúng là hài hước.
"Ông chủ về rồi." Một bảo mẫu thấy xe của cụ Lãnh chạy vào
sân trước, nhớ ra Lãnh Tu Minh còn ở trong phòng học của Quý
Đại Bảo, vội vàng lên nhắc nhở.
Lãnh Tu Minh mỉm cười với bảo mẫu, tỏ ý cảm ơn rồi đứng dậy
ra khỏi phòng học của Quý Đại Bảo.
Cụ Lãnh xuống xe, nhưng không đi một mình mà còn dẫn theo
một ông lão nữa, là bạn cũ của cụ Lãnh ở nước Hoa.
"Tôi tìm được cháu trai và chắt trai cũng là nhờ ông đã liên lạc
với chúng tôi lúc đó." Cụ Lãnh sánh bước cùng người bạn cũ,
chậm rãi bước vào dinh thự, vừa đi vừa cảm ơn ông lão kia liên
tục: "Lão Chu, nếu không nhờ ông gửi ảnh diễn đàn cho tôi,
cũng không biết phải mất bao lâu tôi mới tìm được hai đứa trẻ
này."
Ông lão kia xua tay, cười ha ha nói: "Dù sao cũng là duyên phận
mà, hiện tại tôi rất tò mò về chắt trai của ông đấy, ông khen
ngợi nó đến tận trời xanh rồi, hôm nay tôi phải nhìn kỹ xem là
thiên tài nhỏ thế nào đây."
Hễ nói về Quý Đại Bảo là cụ Lãnh lại yêu thích không thôi, ông
dẫn người bạn cũ lên lầu, gõ cửa phòng học riêng của Quý Đại
Bảo, mở cửa ra là thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955660/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.