Quý Liên Hoắc ngồi dưới đất, nhìn lên người đàn ông đang nhìn
mình, dùng mũi giày đá nhẹ vào người mình, trong mắt ẩn hiện
nét cười nhàn nhạt.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng dậy, lòng thấy ngứa
ngáy. Cú đá không hề đau, chỉ như chú mèo con trong tim thức
dậy, móng vuốt lông nhung liên tục cào vào trái tim.
Thấy Quý Liên Hoắc vẫn mặc bộ vest ngày hôm qua, Vương
Chiêu Mưu hơi hất nhẹ cằm ra hiệu về phía phòng cậu: "Đi thay
quần áo rồi xuống ăn sáng."
Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào anh, không khỏi cong khóe
miệng, hạ giọng gọi: "Chiêu Chiêu."
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đã cao hơn
mình, trong mắt hiện lên ý cười. "Ừ."
Như thể đã đạt được thứ mình thực sự yêu thích, Quý Liên Hoắc
vui mừng chạy về phòng.
Nhìn bóng lưng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cười bất
lực, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.
Chị Trình đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy Vương Chiêu
Mưu đang ngồi một mình ở bàn ăn, liền nhanh chóng mang đồ
ăn đến cho anh. Chị Trình thở dài trong lòng, bây giờ Tiểu Quý
và Quý Đại Bảo đã rời đi, công việc của chị bỗng trở nên nhẹ
nhàng hơn nhiều, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi trống
trải.
Nhìn vài đĩa thức ăn nhỏ trước mặt, là lượng thức ăn bình
thường của anh, nghĩ đến vật thể lớn nhận được trước cửa hôm
nay, Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn chị Trình: "Không đủ
đâu."
"Hở?" Chị Trình sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy
ra thì đã nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955662/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.