Bên má được chạm nhẹ, Quý Liên Hoắc ngơ ngác đưa bàn tay
run rẩy lên, như trong mơ, ấn vào mu bàn tay của Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc không dám tin mà liếm
môi, nước mắt rưng rưng rồi rơi xuống tí tách, như thể vừa phải
chịu một nỗi oan ức lớn rồi đang được an ủi. Quý Liên Hoắc lại
liếm môi, vai run rẩy, mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.
"Em có... em có đang nằm mơ không?" Quý Liên Hoắc nghẹn
ngào nói, mũi nghèn nghẹt, đưa tay nhéo cánh tay mình.
"Có phải không?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn Quý Liên
Hoắc lại liếm môi lần nữa.
"Chiêu Chiêu..." Quý Liên Hoắc nước mắt lưng tròng ôm chặt
người đàn ông trước mặt, như muốn ghìm anh vào lồng ngực
mình, không ngừng cọ lên cổ anh, muốn tiến lại gần, gần hơn
nữa.
"Bây giờ đã bình tĩnh chưa?" Vương Chiêu Mưu giơ tay ôm Quý
Liên Hoắc, vỗ nhẹ lưng cậu. Bây giờ người này cao hơn cả anh,
còn đang khóc sướt mướt.
"Ừm." Quý Liên Hoắc ôm chặt Vương Chiêu Mưu không muốn
buông, vùi mặt vào vai anh, đáp lại bằng giọng nghèn nghẹt.
Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ lưng Quý Liên Hoắc, dịu dàng nói ra kế
hoạch của cụ Lãnh dành cho cậu, cậu sẽ hoàn thành việc học đại
học của mình ở nước Hoa, hy vọng Quý Liên Hoắc có thể thực sự
coi nhà họ Lãnh như nhà của mình, cụ Lãnh muốn dạy cậu nhiều
điều. Chỉ trong những ngày nghỉ, cậu mới phải ra nước ngoài để
làm quen với những công ty dưới trướng nhà họ Lãnh, không
phải là không bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955663/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.