Khi đội sửa chữa đến thay cửa, căn biệt thự vang vọng tiếng
khóc của trẻ con, ba phần buồn bã, ba phần bất lực cộng thêm
bốn phần tuyệt vọng sâu sắc.
Suy cho cùng, đó là việc nhà của người khác, công nhân đội sửa
chữa chỉ có thể giả điếc làm việc của mình. Phải mất gần một
tiếng để tháo cửa cũ, thay cửa mới, thằng nhóc vẫn khóc liên
hồi, giọng dần khàn đi hết sức đáng thương, khiến người ta phải
thương hại.
Vương Chiêu Mưu đến kiểm tra cửa mới, mấy công nhân muốn
nói lại thôi, tiếng khóc của trẻ con đã trở thành nhạc nền, lúc
cao lúc thấp, loáng thoáng đệm thêm tiếng vỗ "bốp bốp", rất chi
là có nhịp điệu.
"Cậu chủ à, trẻ con nó làm gì sai?" Một công nhân lớn tuổi cười
hỏi: "Lên thiên đình trộm đào à?"
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn hóa đơn tiền thay cửa, mỉm cười nhìn
cánh cửa cũ đã bị tháo ra: "Trộm đào còn chưa nói, dẫn cả thiên
binh thiên tướng về nhà đây này."
Người công nhân lớn tuổi nhìn dấu vết cánh cửa cũ bị phá tung
từ bên ngoài bằng vũ lực, không khỏi lắc đầu bất lực. Trẻ con
nhà giàu mà phạm sai lầm cũng có vẻ đặc biệt nghiêm trọng hơn
người thường.
Ổ khóa trước đó không còn dùng được, cánh cửa mới cũng phải
lắp ổ khóa mới, Vương Chiêu Mưu lấy mấy cái chìa khóa mới,
đưa một cái cho chị Trình, giữ lại một cái trong phòng làm việc,
đang định đưa cho Quý Liên Hoắc một cái, đi đến cửa thì nghe
thấy tiếng đánh đòn rất là dữ dội bên trong, tâm trạng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955672/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.