Vương Chiêu Mưu liếc nhìn số vàng thỏi và đô la Mỹ trước mặt,
im lặng uống nước.
"Tổng giám đốc Vương thấy thế nào?" Lãnh Tu Minh cười rạng
rỡ: "So với các công ty khác ở Tô Thành, tôi muốn hợp tác với
tập đoàn Vương Thị hơn."
Vương Chiêu Mưu cũng cười, nhưng vẫn giữ khoảng cách với
Lãnh Tu Minh. "Ngay cả khi là vấn đề riêng tư, nếu đã muốn hợp
tác thì ít nhất cũng nên tiết lộ chút gì đó."
Lãnh Tu Minh tỏ ra hứng thú nhìn người đối diện, sau khi suy
nghĩ một lát, gã ngồi thẳng lên, vẻ mặt chân thành nói: "Nếu
đến Ấn, anh có thể nghe được vài tin đồn ở địa phương, về ông
nội tôi."
Vương Chiêu Mưu gật đầu, ra hiệu rằng mình đang nghe.
"Để thoát khỏi họa chiến tranh, năm đó ông tôi đã đưa gia đình
ra nước ngoài, những năm qua, ông tôi rất nhớ quê hương,
thậm chí nằm mơ cũng muốn được trở về." Lãnh Tu Minh vẫn rất
chân thành: "Nhưng tổ tiên tôi từng gây thù chuốc oán với người
ta khi còn ở nước Hoa, muốn trở về quê hương thì phải đảm bảo
an toàn. Vì vậy, ông đã để đứa cháu trai là tôi đến trước, thứ
nhất là để kiểm tra tình hình kẻ thù ngày xưa, thứ hai là chuẩn
bị những gì cần thiết cho ông về nước, và thứ ba, nước Hoa hiện
đang trong thời kỳ phát triển đi lên, nhà họ Lãnh có nhiều vốn
và công nghệ mới nhất, về nước là lựa chọn tốt nhất."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nghe những lời nửa thật nửa giả
của Lãnh Tu Minh, không thấy nhắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955705/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.