Nhìn Vương Chiêu Vân bụm mặt khóc lóc chạy ra khỏi biệt thự,
Quý Liên Hoắc nhìn sang Vương Chiêu Mưu, hơi thở hơi run rẩy.
Vương Chiêu Mưu cúi xuống nhìn vào ống tay áo, khóe môi nhạt
hơi hạ thấp xuống, hàng mi dài dưới tròng kính che giấu cảm
xúc trong đáy mắt, cả người anh vẫn toát ra vẻ vô cùng bình
tĩnh, kiềm chế và thanh lịch.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc tiến lên một bước, không nhịn
được liếm ướt môi mình, ngọn lửa trong mắt đang nhảy nhót vui
vẻ. Cậu đã nghe đủ kiểu lời nói tục tĩu dơ bẩn, sau khi quen với
những tổn thương từ lời nói của người khác, Quý Liên Hoắc cảm
thấy mình đã đủ tê liệt, nhưng hôm nay, vùng đất xám xịt đó
vậy mà lại bắt đầu nở hoa, từng chút một lan rộng khắp ngực.
Anh Chiêu Mưu đang bảo vệ mình, bảo vệ mình khỏi những lời lẽ
cay nghiệt đó.
"Ăn cơm đã." Vương Chiêu Mưu giữ nét mặt như thường, sau khi
rửa tay xong thì ngồi vào ghế chính.
Quý Liên Hoắc ngồi bên cạnh Vương Chiêu Mưu, trong suốt bữa
cơm, khóe môi luôn giữ một độ cong đó không hạ xuống được.
Cậu cứ lén liếc nhìn người ở ghế chính, dù ăn món gì cũng chỉ
thấy vị ngọt kỳ diệu. Đây chính là cảm giác được yêu thương và
bảo vệ.
Quý Liên Hoắc cả đêm ngủ không ngon giấc, chỉ nhắm mắt nằm
trên giường, trong tâm trí toàn là hình ảnh Chiêu Chiêu đối mặt
với Vương Chiêu Vân, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi môi nhạt khép
mở nhẹ nhàng: "Xin lỗi Quý Liên Hoắc đi!"
Quý Liên Hoắc lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955710/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.