Nếu không phải vì nhớ cháu thì là lý do gì?
Vương Chiêu Mưu nghiêng người nhìn cậu, đáy mắt như có nụ
cười.
Quý Liên Hoắc ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt biết
cười của người kia, cơ thể anh tạo thành một bóng râm nhẹ
nhàng bao bọc lấy cậu, như vạch ra một ranh giới an toàn, chỉ
cần cậu ở trong bóng của anh là có thể tìm thấy bình yên vĩnh
hằng.
"Cho tôi một lý do, tại sao cậu lại chạy về đây vào lúc nửa đêm."
Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, nhìn thiếu niên,
chỉnh lại gọng kính trên sống mũi.
"Em..." Quý Liên Hoắc mím môi, biết nếu nói mình gặp ác mộng,
anh Chiêu Mưu nhất định sẽ nhẹ nhàng hỏi mình đã mơ thấy gì.
"Em không ngủ được." Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, nhìn vào đôi
mắt sau tròng kính, dũng cảm nói. "Bạn cùng phòng ngáy rất to,
đặc biệt là Ngô Minh Hâm, em đang ngủ nhưng bị tiếng ngáy
của cậu ta đánh thức, không thể nhắm mắt được nữa."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, không ngờ đây chính là lý do.
"Cần tôi mua cho cậu một căn nhà gần trường không?" Vương
Chiêu Mưu đứng thẳng người lên, đưa tay ra cho thiếu niên đang
dựa vào tường ngủ cả đêm.
Quý Liên Hoắc nhìn bàn tay với những khớp xương sắc nét trước
mặt, thật muốn cọ vào, hít lấy mùi thơm từ lòng bàn tay và cổ
tay anh, nhưng cậu chỉ có thể cố nén ước muốn được gần gũi
với anh, đặt tay mình vào tay người đàn ông đó.
Vương Chiêu Mưu hơi dùng sức kéo thiếu niên lên. Quý Liên
Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955711/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.