Nhấn tắt vòi hoa sen, Quý Liên Hoắc quấn khăn tắm quanh eo,
bước đến bồn rửa tay rồi đưa tay lau đi lớp hơi nước đọng trên
gương. Cơ thể cậu rắn chắc hơn rất nhiều so với lần đầu đến
đây, không còn trông gầy gò mà đã có đường nét cơ bắp săn
chắc rồi.
Đối diện với gương, Quý Liên Hoắc nghiêng người đi để nhìn vết
sẹo ở dưới thắt lưng. Chỉ có một điểm tròn nhỏ, màu đỏ. Quý
Liên Hoắc dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo, chợt hiểu vì sao
nhiều người nói sẹo là huân chương của đàn ông. Đây là dấu vết
do lần đầu tiên bảo vệ Chiêu Chiêu để lại, cậu cảm thấy vô cùng
vinh dự. Cậu vốn không thích vốn không thích những vết sẹo
trên người mình, chúng xấu xí như con rết vặn vẹo, nhưng cái
này là một ngoại lệ. Nhìn vết sẹo trong gương, Quý Liên Hoắc
không khỏi nở nụ cười.
Quý Đại Bảo lười biếng nằm trên giường, buồn chán cạy đường
chân tóc của mình, nghe thấy tiếng động từ cửa phòng tắm,
quay lại thì thấy là chú út từ phòng tắm đi ra.
Quý Liên Hoắc dùng khăn lau tóc, chợt nhận ra tóc mình gần
chạm đến mắt rồi, nhưng anh Chiêu Mưu hình như chưa từng đề
cập đến việc cắt tóc cho cậu.
Quý Đại Bảo nhìn đường nét cơ bụng của chú út, không nhịn
được nhướng mày, muốn huýt sáo nhưng vừa chu môi thì lại
phun ra một cái bong bóng. Nhìn bong bóng vỡ ra, Quý Đại Bảo
tức giận đập giường, đây quả thật là một sự sỉ nhục!
"Đại Bảo?" Quý Liên Hoắc thấy Quý Đại Bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955716/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.