Vương Chiêu Vân nhìn tổng điểm "137", vui đến nỗi mà nước
mũi suýt trào ra, rồi không nói gì đã tắt máy, sung sướng nghĩ
phải về báo tin vui cho mẹ mới được. Những nỗ lực của cậu ta
không hề vô ích, thật sự là có tiến bộ!
"Anh Vương, không chơi nữa à?" Đàn em của Vương Chiêu Vân
rời mắt khỏi màn hình, luyến tiếc nhìn đại ca mình.
"Về nhà báo cáo kết quả đã." Vương Chiêu Vân dương dương tự
đắc, nhìn thằng đàn em suốt chỉ biết theo chân mình ăn chơi,
cậu ta không nhịn được suy nghĩ muốn khoe khoang. "Điểm thi
đại học của tao hơn 100 đấy!"
"Thi tiếng Anh những 51 điểm!"
Đàn em bối rối đáp lại: "Ồ."
Thấy thằng đàn em phản ứng lãnh đạm, Vương Chiêu Vân
không hài lòng: "Còn mày?"
Đàn em mở trang web tra điểm, quay lại nhìn Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân đắc thắng nhìn qua, vừa liếc đã thấy con số
"371" ghi ở cột tổng điểm. Vương Chiêu Vân nhìn tổng điểm rồi
nhìn đàn em của mình, nụ cười vụt tắt, cảm thấy bị phản bội
một cách sâu sắc, không kìm được cho hắn một cú thật mạnh
vào đầu.
"Mày lén học sau lưng tao!"
"Em không có." Đàn em xoa xoa đầu, vẻ mặt tủi thân vô cùng:
"Em vẫn luôn như vậy, trình độ đủ vào cao đẳng mà."
Vương Chiêu Vân nghe vậy, chợt nhận ra điều gì đó, chỉ vào
mình: "Điểm số của tao có vào cao đẳng được không?"
Đàn em đơ mặt, lắc đầu.
Vương Chiêu Vân không nói gì, vội chạy về nhà, vừa vào cửa đã
thấy mẹ đang tưới hoa, cha đang đọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955732/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.