Dù không tra được kết quả nhưng vẫn trấn an được lòng người.
Tiền thuê thuyền và tiền cọc đã trả xong, chủ thuyền lấy áo
phao ra đưa cho ba người. Quý Đại Bảo quá nhỏ, chủ thuyền
trùm áo phao vào cho nó, che khuất hẳn mặt của thằng nhóc.
"Tôi không có cái nào nhỏ hơn nữa rồi." Chủ thuyền chỉ vào
quán nước bên cạnh, đề nghị như đùa: "Hay là hai cậu không
uống vài chai nước rồi cột mấy cái chai rỗng vào người nó, nếu
rơi xuống nước vẫn nổi lên được đấy."
Vương Chiêu Mưu cười lịch sự với chủ thuyền, Quý Liên Hoắc cố
gắng hết sức để cột chặt áo phao vào người Quý Đại Bảo mới coi
như giữ chắc được.
Trong lúc họ đang tra điểm số, cái thuyền gỗ cuối cùng có mái
che của khu cho thuê thuyền đã bị chèo đi mất, Vương Chiêu
Mưu nhìn một hàng thuyền vịt vàng lớn và ngỗng trắng lớn còn
sót lại, nhất thời không biết đưa ra quyết định thế nào. Chợt nhớ
lại tiết mục biểu diễn Vịnh Con Ngỗng của Quý Đại Bảo, anh chỉ
vào thuyền ngỗng trắng đang dừng sát bờ, ra hiệu cho chủ
thuyền.
Công viên Tô Thành chưa phổ biến thuyền chạy bằng điện, đa
số vẫn là thuyền mái chèo và thuyền đạp chân, thuyền ngỗng
lớn là loại đạp bằng chân, Vương Chiêu Mưu có nhiệm vụ giữ
Quý Đại Bảo, còn Quý Liên Hoắc chịu trách nhiệm làm động cơ
của thuyền. Quý Liên Hoắc ra sức đạp mạnh, cánh quạt bên dưới
con ngỗng trắng to lớn quay liên tục, đưa thuyền ra giữa hồ.
Quý Đại Bảo tò mò nhìn xuống mặt nước, cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955734/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.