Nhìn khuôn mặt ghê tởm của Giang Chính Thiên, Trần Việt trầm giọng nói: "Lục Diên."
Nghe thấy lời của Trần Việt, Lục Diên lập tức hiểu được Trần Việt muốn làm gì, bước lên hai bước giữ lấy Giang Chính Thiên đấm ngay hai đấm.
Hai đấm này Lục Diên gần như đã dùng sức lực lớn nhất của mình, đánh vào bụng của Giang Chính Thiên, đau đến mức Giang Chính Thiên cảm thấy dường như xương sườn cũng bị đánh gãy.
"Ông đã tự xưng mình là tiểu nhân, vậy để tiểu nhân là tôi đây đến đấu với ông." Lục Diên nói xong, một tay giữ lấy Giang Chính Thiên, một tay khác lại đấm vào bụng Giang Chính Thiên mấy đấm.
"Trần Việt..."
Giang Chính Thiên còn chưa kịp nói ra lời muốn nói Lục Diên đã đá thêm một cái, khiến hai chân Giang Chính Thiên mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất.
Lục Diên nói: "Không đánh chết ông được, vậy ông nói xem tôi đánh ông tàn phế có được không? Hay là cho ông uống chút nước hạt tiêu nóng gì đó?"
"Trần Việt, xem ra tao đã đánh giá cao tình cảm của mày đối với Giang Nhung." Giang Chính Thiên dùng tay ôm bụng, cười lạnh nói: "Chỉ cần Giang Nhung biết chuyện hôm nay mày làm với tao, đời này nó cũng sẽ không tha thứ cho mày, mày còn mơ tưởng để nó quay lại bên cạnh mày?"
Lục Diên tiếp lời: "Vậy chúng tôi đành phải đánh cho ông không có cơ hội mở miệng, như vậy bà chủ của tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chuyện hôm nay rồi."
Giang Chính Thiên nói cả nửa ngày nhưng Trần Việt nửa câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-chong-bac-ty/414472/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.