Ban đầu tôi vẫn có thể chịu đựng, dù sao vài năm cũng nhanh chóng trôi qua. Trong cuộc sống bình lặng ấy vẫn có chút ít ấm áp. Cho đến khi Mạnh Dư Nhạc tròn năm tuổi, Sở An trở về nước.
Sở An là một nghệ sĩ xuất sắc, là nhà thiết kế danh tiếng quốc tế, và cũng là đàn em học cùng khoa nghệ thuật với Mạnh Tề Hành khi anh ở Pháp bốn năm. Đến lúc đó tôi mới thực sự hiểu ra rằng việc kinh doanh không phải là lựa chọn của Mạnh Tề Hành mà là trách nhiệm mà anh buộc phải gánh vác. Nghệ thuật mới chính là ánh sáng rực rỡ mà anh theo đuổi thời trẻ.
Còn việc kết hôn với một nhà vô địch Olympic chẳng qua chỉ là hồi kèn báo hiệu sự thành công của gia tộc họ Mạnh khi chính thức chuyển hướng sang lĩnh vực thể thao vào thời điểm đó.
Và tất cả những điều này đã cuốn trôi tuổi trẻ của tôi từ mười tám đến hai mươi tám tuổi.
Nó đã lấy đi cả một thập kỷ của tôi.
Bánh xe số phận đã bắt đầu quay từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên, nhưng mãi đến khi máu thịt, xương cốt, trái tim bị nghiền nát, tôi mới nhận ra rằng có lẽ từ đầu tất cả đã là sai lầm.
9
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Phục Hưng của Kinh Châu. Vừa bước ra khỏi sân bay, tôi đã nhìn thấy Mạnh Tề Hành nắm tay Mạnh Dư Nhạc đứng không xa. Hai cha con một lớn một nhỏ trông giống nhau đến kỳ lạ. Sự cao quý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-lai-tinh-yeu-luu-nhiem-duong/312791/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.