Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được phục vụ như vậy, thật sự là không quen.
Ăn một bữa cơm, hơn chục con mắt nhìn chằm chằm, làm sao còn nuốt trôi.
“Tất cả đi hết đi.”
Giọng nói từ ngoài phòng ăn truyền đến.
Tô Yên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cận Phong đã đổi sang quần áo mặc ở nhà, cao quý thanh nhã, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một câu: “Người như ngọc, đàn ông có một không hai.”
Nếu không có vết sẹo trên mặt, chính là người hoàn mỹ nhất trên đời này.
Nhóm người hầu nói: “Vâng, thưa cậu chủ Lục.”
Hạ Vũ: “Vâng, lão đại”
Lục Cận Phong đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên, nhóm người hầu đã đi khỏi, phòng ăn rộng lớn chỉ còn hai người Tô Yên và Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong liếc nhìn Tô Yên: “Thức ăn không hợp khẩu vị? Tôi sẽ nói nhà bếp chuẩn bị cái khác.”
“Không sao, thức ăn ngon lắm.” Tô Yên lấy lại bình tĩnh nói: “Cậu chủ Lục, cậu có thể cho người đưa tôi về được không? Hay xuống dưới chân núi thôi cũng được.”
Khu biệt thự ở đây, không bắt được taxi, cũng không gọi được xe.
“Không thể”
Lục Cận Phong dứt khoát từ chối.
Tô Yên ngẩn ra, không nghĩ đối phương lại từ chối thẳng như vậy.
Thật là quá mất mặt.
“Giờ này đã trễ rồi, nếu tôi không về, bạn trai tôi sẽ lo lắng, nói thế nào, thì lúc nãy tôi cũng đã đỡ anh một đoạn đường”
Lục Cận Phong nhàn nhã uống trà, bây giờ anh đang bị thương, không thể về phòng cho thuê được, nếu để Tô Yên về, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1004944/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.