Một cơn gió lạnh thổi qua.
Lệ Quốc Minh rùng mình một cái.
Đây chính là nghĩa trang đấy, phần mộ của Lệ Uyển ở ngay phía trước, hiện tại Lệ Quốc Minh thấy Tô Yên càng thấy khiếp sợ một cách không thể giải thích được.
Ông ta hận không thể ngay lập tức bỏ chạy.
Tô khanh cười đến mức âm khí mù mịt, thấy Lệ Quốc Minh sợ hãi, cô quay người lại tiếp tục đi về phía trước, vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, cô ước gì Lệ Quốc Minh đừng đuổi theo mình.
Tô Yên vừa đi vừa để ý xem có người khác ở xung quanh không để xin giúp đỡ, cô đã tính toán khoảng cách, nếu Lệ Quốc Minh không dám đi lên, cô sẽ tìm cơ hội để bỏ chạy.
Ngồi chờ chết không phải là phong cách của cô.
Lệ Quốc Minh vẫn đi theo.
Đột nhiên sương mù bay đi.
Đây là một hiện tượng lạ, sương mù không tiêu tan mà lại tụ lại.
Tô Yên càng đi về phía trước trong lòng cô cũng có chút sợ hãi, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Mẹ, đây chính là địa bàn của mẹ, mẹ nhất định phải bảo vệ con.
Cách phần mộ của mẹ còn hơn mười mét, Tô Yên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tô Đình Nghiêm.
Mới sáng sớm, Tô Đình Nghiêm đến đây làm gì?
Chẳng lẽ, thật sự nhìn! Thấy cái gì rồi?
Có một cảm giác ớn lạnh ở sau gáy.
Nhưng khi đến gần lại không thấy Tô Đình Nghiêm nữa, chỉ là trước mộ còn có một ít giấy tiền chưa đốt hết.
Ngọn nến vẫn còn đang cháy.
Tô Yên nhìn xung quanh nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1005497/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.