Chương 10: Hai bàn tay trắng Lúc ba người ra khỏi sở tư pháp đã qua giữa trưa, đầu đội nắng chang chang không nói tiếng nào nhưng lại không hẹn mà cùng đi về phía ga tàu điện ngầm. Đến trước một quán mì nhỏ trong ngõ, Trình Lãng gọi hai người kia lại: “Hai người có đói không? Có muốn cùng ăn bát mì không?” Ôn Ngộ Hà và Trương Nhất Chi đều đứng lại do dự một lát, Trình Lãng vung tay lên: “Gặp được nhau cũng là cái duyên, tôi mời hai người.” Ôn Ngộ Hà vội nói, “Không cần, tôi tự mua.” Trương Nhất Chi cũng nói: “Tôi mang tiền, tôi vẫn còn tiền.” “Một bát mì thôi mà, không sao.” Trình Lãng gọi bát mì thịt bò, hỏi hai người còn lại ăn gì, Ôn Ngộ Hà nhìn một lúc lâu rồi gọi bát mì cá đù vàng, Trương Nhất Chi gọi mì dưa chua. Cửa hàng nhỏ ở ven đường, người ra người vào, điều hòa cũng không hiệu quả lắm, mấy người ngồi bên trong chẳng mấy chốc đã nóng toát mồ hôi. Mì vẫn chưa lên, Trình Lãng lặp lại câu nói kia, gặp được nhau cũng là cái duyên. Ôn Ngộ Hà không tiếp lời, Trương Nhất Chi lại gật đầu, nói: “Anh Trình ơi, em gọi anh như vậy được chứ?” “Được, được hết.” Trương Nhất Chi nói: “Anh xui xẻo thật, anh có khống chế được vụ cháy kia đâu.” Vừa nhắc đến chuyện này, Trình Lãng cũng rơi vào im lặng. Trương Nhất Chi nhớ vợ y cũng bỏ mạng trong sự cố lần đó, lại nói lia lịa: “Xin lỗi em không cố tình nhắc đến, chỉ là lúc nãy nghe cán bộ nói về vụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861812/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.