🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 21: Ảnh tự sướng lưới chín ô vuông

Năm ngày sau, Ôn Ngộ Hà truyền nước ở bệnh viện cộng đồng vào buổi chiều ngày cuối cùng, soi gương trong nhà vệ sinh công cộng, tự cảm thấy đã gần như khỏi hẳn. Mặc dù những vết bầm không có khả năng tan hết nhưng đã tiêu sưng hoàn toàn, để lại một vài vết thâm trên mặt.

Chắc ngày mai đến sở tư pháp sẽ không bị cán bộ cải chính yếu ớt kia mang đến phiền phức gì.

Buổi tối hắn vẫn bớt thời gian đăng hành trình và ảnh chụp hóa đơn truyền nước. Lần này Thu Diễm xét duyệt cũng nhanh, trả lời một câu: Chụp bức ảnh xem thử.

Ôn Ngộ Hà trả lời anh: Tôi đã đính kèm trong đó rồi còn gì? Hóa đơn truyền nước, kim truyền nước.

Thu Diễm lại gửi: Ý tôi là ảnh của cậu, ảnh chụp mặt, gửi cho tôi xem.

Ôn Ngộ Hà ngẩn người, buột miệng “đjt” một câu, hỏi: Gửi trong ứng dụng? Đăng trực tiếp? Không tốt đâu? Để chủ nhiệm Thịnh và giám đốc Mạnh nhìn thấy sẽ tưởng tôi bị điên?

Thu Diễm trả lời: Add wechat tôi.

Thu Diễm gửi một ID wechat, hỏi hắn nhớ chưa. Sau khi nhận được câu trả lời thì cuộc trò chuyện trong phần xét duyệt bị xóa ngay lập tức.

Ôn Ngộ Hà kiên nhẫn tìm ID wechat, kết bạn, sau đó gửi một tin nhắn thoại: Giờ tôi đang bận, đang trong giờ ăn khuya, không có thời gian chụp, về chụp sau.

Thu Diễm trả lời một câu biết rồi.

Ôn Ngộ Hà xoay người vào bếp tiếp tục nấu nướng. Bên trong nóng như lò nung, hắn quen cởi áo ra, vắt chiếc khăn mặt lau mồ hôi trên cổ. Mới chưa đến một tuần đã có phong cách nhanh nhẹn của đầu bếp quán ăn ngoài trời.

Có điều không có thân hình mập mạp đặc trưng của đầu bếp, cơ thể hắn hơi gầy.

Việc buôn bán ngày càng tốt, đến giờ này cô gái ở quầy thu ngân cũng chạy vào chạy ra đưa đồ ăn, thấy hắn c** tr*n đứng trước bếp đảo thức ăn, nhìn từ trên xuống dưới một cách trắng trợn rồi nói: “Dáng anh Tiểu Hà đẹp thật đó.”

Ôn Ngộ Hà nghe xong cười, nói mà không quay đầu lại: “Em còn nhỏ tuổi, chưa từng thấy dáng người đẹp thực sự là thế nào đúng không?”

Đầu bếp phụ khác cũng trêu cô, vén áo thun lên đến gần trước mặt cô: “Em Tiểu Quân không nhìn anh à? Dáng anh mới gọi là đẹp.”

Tiêu Quân “xí” một tiếng giòn tan, “Mỡ ục ịch, đau mắt, tránh ra tránh ra!”

Lại tiến đến bên cạnh Ôn Ngộ Hà nói: “Anh Tiểu Hà gầy quá, ăn nhiều vào, anh ăn nhiều đến mấy cũng có cơ bụng, không giống mấy người kia.”

Trong bếp kêu la tỏ ý không hài lòng, Ôn Ngộ Hà múc đồ ăn ra đưa cho cô, Tiểu Quân lại nhân cơ hội nhìn cơ bụng hắn một lát: “Ăn nhiều vào nha, vừa nấu vừa ăn, em không nói với anh Báo đâu.”

Ôn Ngộ Hà cười lắc đầu, không biết làm thế nào.

Khi về đến nhà sau khi làm xong việc và ăn cơm ở quán đã hơn hai giờ sáng, tắm xong đi ra nằm trên giường một giây sau đã muốn ngủ. Đột nhiên nhớ ra vẫn chưa gửi ảnh cho Thu Diễm, Ôn Ngộ Hà mệt mỏi gắt gỏng mở mắt ra.

Lấy điện thoại mở wechat, híp mắt nhìn khung trò chuyện với Thu Diễm. Giờ này chắc anh ta ngủ từ lâu rồi nhỉ? Hắn thử gửi một tin nhắn: Có cần ảnh nữa không?

Không ngờ Thu Diễm trả lời ngay: Chụp đi.

Đành phải bật đèn lên.

Ôn Ngộ Hà cảm thấy hành vi này thật là… Mặc dù chuyện có lý do chính đáng, nhưng một tên đàn ông gửi ảnh tự sướng cho một tên đàn ông khác, nói thế nào cũng không đứng đắn.

Ngoài Lợi Ninh ra, Ôn Ngộ Hà không nghĩ mình cần phải gửi ảnh tự sướng cho bất kỳ ai.

Hắn lề mề trên giường cả buổi, không tránh được lại lười ngồi dậy, cứ nằm như thế dùng chế độ tự chụp bấm bừa một bức, không thèm nhìn đã gửi đi.

Thu Diễm trả lời: Cậu chụp cái gì đấy? Mũi hếch lên trời, không nhìn thấy gì cả, chụp lại, chụp tử tế!

Ôn Ngộ Hà bực bội quá rời, tức tối “A” một tiếng, cơn buồn ngủ bị người này xua đi hết rồi.

Hắn ngồi bên giường cho tỉnh táo, sau đó nghiêm túc nhìn vào camera tự chụp chín bức, đủ mọi góc độ, đủ mọi biểu cảm, cảnh ở xa, đặc tả, cần gì có nấy, rồi gửi hết cho Thu Diễm, bổ sung một gương mặt cười: Như vậy cán bộ hài lòng chưa? Có đủ rõ ràng không? Nếu không đủ tôi vẫn còn.

Một lúc lâu, Thu Diễm chưa trả lời.

Ôn Ngộ Hà ráng kiên nhẫn chờ anh trả lời.

Thu Diễm chửi một câu “Bị điên à”, nhưng anh nằm nghiêm túc kiểm tra mỗi một bức ảnh. Xem vết thương trên mặt Ôn Ngộ Hà đã lành như thế nào, ngày mai gương mặt này xuất hiện ở sở tư pháp liệu có bị những đồng nghiệp khác nhìn ra điều bất thường không.

Sau đó ánh mắt không tự giác dừng lại trên một bức ảnh trong đó.

Đó là nửa bên mặt ở góc 45 độ.

Anh biết Ôn Ngộ Hà bấm bừa, chắc chắn người này không biết chụp ảnh cũng không có suy nghĩ làm trai đẹp quyến rũ gì đó, nhưng bức này rất khó nói… Nó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

Ánh đèn không sáng lắm chiếu lên mặt Ôn Ngộ Hà một lớp bóng như tranh sơn dầu. Không biết hắn hiện đang ở đâu, nền bị hư hóa trông rất cũ kỹ đơn giản, khiến cả người hắn như người trong tranh cổ. Hàng lông mày đen như mực, lông mi dài như lông vũ hơi khép, ánh mắt nhìn người mông lung, bảy phần lười biếng ba phần thờ ơ.

Thu Diễm không biết đã nhìn chằm chằm bức ảnh này bao lâu, sau đó kinh ngạc phát hiện mình thất thần, quay lại khung trò chuyện và nhìn thấy một chuỗi câu hỏi của Ôn Ngộ Hà “Được chưa? “Được rồi chứ?”, thậm chí còn điếc không sợ súng hỏi “Cán bộ ơi, anh nhìn đến mức ngẩn người rồi hả?”

Thu Diễm trả lời: Được rồi, cứ vậy đi, mai đến nghe giảng bài.

Đối phương trả lời một icon ngủ.

Thu Diễm nằm trên giường, chợt nhớ đến những lời Trịnh Tư Tâm miêu tả cậu, “Đẹp trai, si tình, ít nói…” Anh đột nhiên cảm thấy năng lực quan sát của cô gái này cũng khá nhạy bén. Từ trước đến nay anh không nghĩ Ôn Ngộ Hà đẹp trai, nhưng bức ảnh hôm nay không có bất kỳ biểu cảm gì lại có nét thoải mái, khiến anh cũng thừa nhận người này thực sự rất đẹp trai.

Chẳng hung dữ chút nào.

Song anh cũng nhìn ra được Ôn Ngộ Hà không thèm quan tâm đến ngoại hình của mình, dù bị thương hay tự sướng đều là những thứ hắn không quan tâm nhất.

Tắt đèn đi ngủ, một lát sau Thu Diễm không kìm được lại mở điện thoại ra, sau đó ma xui quỷ khiến nhấn lưu.

Ngày hôm sau nhìn thấy Ôn Ngộ Hà ở sở tư pháp, hắn vẫn ngáp luôn mồm. Bây giờ Thu Diễm nhìn thấy hắn sẽ nhớ lại bức ảnh ban đêm kia, nhưng không có cách nào liên tưởng người trước mắt với người trong ảnh.

Anh cảm thấy quá dễ dàng suy đoán và tưởng tượng là một khuyết điểm rất lớn của mình, sau này phải bỏ.

Vài vết thương lốm đốm còn sót lại trên mặt Ôn Ngộ Hà vẫn thu hút sự chú ý của một số người, trong số phạm nhân tạm tha có người hỏi, Thịnh Hoài Nam nhìn thấy hắn cũng đã hỏi một câu. Ôn Ngộ Hà đều nói là lúc nấu ăn trong bếp bất cẩn bị dầu bắn vào. Thịnh Hoài Nam tỏ vẻ khiếp sợ, nói một cách khoa trương: “Cậu phải để ý đến gương mặt này, nếu không các cô gái trong sở chúng tôi sẽ khóc mất.”

Ôn Ngộ Hà ngẩn người, không hiểu lắm, ngẩng đầu chạm mắt với Thu Diễm. Thu Diễm cũng thấy Thịnh Hoài Nam hơi lố. Nói những lời này trước mặt đối tượng cải chính rất không thích hợp, nhưng trong lòng anh lại tán thành không giải thích được. Đúng là nên chú ý hơn, nếu gương mặt này bị hủy thật cũng khá tiếc đấy.

Ôn Ngộ Hà nhạy bén phát hiện ra một sự thay đổi. Thu Diễm nhất định, tất nhiên và tuyệt đối sẽ gọi hắn lên trả lời câu hỏi trong các buổi phổ biến pháp luật trước đó, còn thường chọn lúc hắn ngủ gật, có vẻ rất thích nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của hắn. Nhưng hôm nay, hắn vẫn ngơ ngác gật gù trong giờ học lại bất ngờ không bị làm phiền, khi ý thức mông lung còn để ý thấy Thu Diễm gọi người khác đứng lên trả lời, hình như ánh mắt còn đảo qua người hắn nhưng không gọi hắn.

Ôn Ngộ Hà cảm thấy rất kinh ngạc.

Hắn không biết rằng Thu Diễm định gọi hắn, như trước kia cứ đến phần vấn đáp sẽ không kìm được muốn gọi tên Ôn Ngộ Hà, nhưng ánh mắt lia tới, không hiểu sao trong đầu lại là bức ảnh kia. Thu Diễm cũng không biết sự chột dạ của mình từ đâu ra, hôm nay cái tên bình thường như vậy lại hơi bỏng miệng nên anh đã cố nhịn.

Sau khi tan học, bình thường Ôn Ngộ Hà sẽ rời đi sau giờ học, vội vàng đến quán cơm ước gì có thể bay được luôn. Nhưng hôm nay hắn lại chui qua đám người tan học chen đến bên cạnh Thu Diễm, cúi đầu nói nhỏ: “Thưa cán bộ, có thể hỏi anh một chuyện không.”

Thu Diễm vừa sắp xếp lại sổ ghi chép và tài liệu giảng dạy vừa hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi nhớ anh từng nói sở chúng ta có đào tạo kỹ năng nghề nghiệp đúng không?”

Thu Diễm ngẩn ra một lát mới trả lời: “Có, làm sao, cậu muốn đào tạo à? Cậu tìm được việc rồi còn gì?”

“Không phải tôi, “ Ôn Ngộ Hà nói, “Là chị Nhất Chi, tôi hỏi giúp có đào tạo giúp việc bà đẻ ở cữ không?”

“Cái này à…” Thu Diễm nghiêm túc suy nghĩ, “Trước mắt không nằm trong các khóa đào tạo kỹ năng đã thực hiện, cậu cũng biết đấy, có khá ít đồng chí nữ trong các đối tượng cải chính của chúng tôi.”

Ôn Ngộ Hà hơi thất vọng, ồ một tiếng.

Thu Diễm lại nói: “Có điều… Tôi có thể hỏi giám đốc Mạnh giúp các cậu, nộp đơn với sở, nếu số người có nhu cầu trong nhóm đối tượng này đạt đến số lượng nhất định biết đâu cũng có thể mở.”

Lúc này Ôn Ngộ Hà cảm thấy Thu Diễm vẫn có một mặt tốt, có lúc máy móc nhưng có lúc lại rất linh hoạt chính sách. Hắn thật lòng nói tiếng cảm ơn thay Trương Nhất Chi.

Thu Diễm chợt vỗ đầu một cái: “Tôi quên mất, ờ cậu mau gọi Trương Nhất Chi và Trình Lãng quay lại, tôi cần họp với ba người để làm tổng kết tháng.”

Ôn Ngộ Hà do dự một lát: “Lâu không? Giờ tôi sắp phải đi làm rồi.”

Thu Diễm nhíu mày: “Nhanh lắm, khoảng mười phút thôi.”

Khi ba người đến đông đủ, Thu Diễm lại nói chuyện đào tạo giúp việc bà đẻ ở cữ cho Trương Nhất Chi, nói là bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn, hãy chờ tin của anh.

Trương Nhất Chi liên tục nói cảm ơn, thấy Ôn Ngộ Hà lén ra dấu OK với cô.

Thu Diễm nói sắp được một tháng từ khi tuyên bố tham gia cải chính cộng đồng rồi, mấy ngày sau sẽ là kiểm tra hàng tháng. Anh dặn ba người tiếp tục học nhiều hơn bất kể là hành vi ngày thường hay phổ biến pháp luật và quy định, lại hỏi cuộc sống gần đây của họ có gì khó khăn không.

Trình Lãng nói vẫn ổn, gần đây quản lý kho nhà máy của bạn có thể sẽ nghỉ việc, người bạn có ý để anh ta tiếp quản. Thu Diễm vậy tốt quá, lại hỏi khoản nợ của anh ta sao rồi, liên lạc với luật sư chưa?

Trình Lãng nói có một luật sư đồng ý nhận vụ này, nhưng anh ta chưa có tiền trả. Luật sư kia là người mới vào nghề, bằng lòng nhận phí luật sư dưới hình thức chia tiền sau khi thắng kiện. Thu Diễm phán đoán giúp Trình Lãng theo góc nhìn của anh, vấn đề chính là các khoản nợ của anh ta có rõ ràng không, nếu có tranh chấp không rõ ràng thì một luật sư mới có thể đối phó nổi không.

Nhưng Trình Lãng cũng không còn lựa chọn tốt hơn, anh ta bằng lòng thử.

Thu Diễm tập trung quan tâm Ôn Ngộ Hà, nhưng trước mặt người khác anh không tiện nhấn mạnh sau này phải tránh xảy ra xung đột với người ta. Chỉ có thể nói mập mờ cậu nhất định phải chú ý an toàn, an toàn là trên hết.

Ôn Ngộ Hà chỉ có thể luôn miệng vâng dạ, Thu Diễm lại hỏi: “Giờ cậu đã chuyển nhà, công việc cũng ổn định, cậu định khi nào bắt đầu thi đại học dành cho người lớn?”

Ôn Ngộ Hà “đjt” một tiếng trong lòng, vẫn chưa thôi hả?

Thu Diễm nói: “Cậu phải nhớ kỹ khi đó cậu lấy lý do này xin cải chính ở đây, việc này phải được thực hiện. Nếu không thực hiện, cậu có biết sẽ có hậu quả gì không?”

Ôn Ngộ Hà chỉ có thể bấm bụng nói “Tôi biết”. Thu Diễm nhìn chằm chằm vào cậu: “Biết thật hay giả? Cậu sẽ bị đưa về nguyên quán đấy biết không?”

Lại nói: “Tôi tìm hiểu rồi, hồi đại học cậu học rất giỏi, không chỉ đứng trong top ba chuyên ngành và còn dự thính tiết học của khoa pháp y. Thành tích chuyên ngành của cậu mà lãng phí sẽ đáng tiếc lắm.”

Ôn Ngộ Hà không biết cảm giác trong lòng là gì, cảm giác phiền chán quen thuộc kia lại đến.

Hắn cảm thấy Thu Diễm có thể không bao giờ biết rằng khi anh bình luận về cuộc đời của người khác một cách nhẹ nhàng vênh váo như vậy sẽ khiến người ta ghét đến mức nào.

Chuyên ngành có bị bỏ bê hay không, có đáng tiếc hay không, Thu Diễm không có tư cách nhận xét. Những lời như vậy chỉ có Quý Nhan nói với có giá trị, chỉ có Quý Nhan… Ôn Ngộ Hà nhớ đến buổi tối đó, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quý Nhan, sự bối rối, áy náy, buồn bã và vô số cảm xúc phức tạp khó tả đan xen trong lòng hắn, hoàn toàn không thể tóm tắt bằng ba từ “đáng tiếc lắm” nhẹ nhàng của Thu Diễm.

Có bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu hối hận và có bao nhiêu không hề hối hận, Ôn Ngộ Hà sẽ không hy vọng người như Thu Diễm có thể hiểu được. Hắn chỉ có thể đáp lại một câu nhẹ nhàng như thế: “Vâng thưa cán bộ, tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”

Không thể giải thích vậy thì khỏi giải thích, có lẽ Thu Diễm là người tốt, cán bộ tốt nhưng cũng chỉ như thế thôi. Anh vừa không phải người cứu vớt cuộc đời ai, cũng không cần đảm nhận vai trò này. Ôn Ngộ Hà chưa bao giờ tin sự cứu rỗi của người khác.

Không cần giải thích gì cả, thuận nước đẩy thuyền là cách giải quyết tốt nhất.

Thu Diễm không biết trong vài giây ngắn ngủi này, trong đầu Ôn Ngộ Hà đã xảy ra những gì, chỉ cảm thấy câu trả lời của hắn nhìn có vẻ không có sơ hở như thật ra không hề chân thành.

Bị đối tượng cải tạo đối xử chiếu lệ, xem như là tên ngốc, trong lòng Thu Diễm cũng hơn giận. Trên người Ôn Ngộ Hà có một sự kiêu ngạo sâu sắc mà Thu Diễm đã cảm nhận được từ lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng những gì hắn thể hiện ra ngoài thường là thờ ơ với mọi thứ.

Thu Diễm bắt được cảm giác giằng co khó tả giữa hai người, nhưng anh không có cách nào thể hiện rõ ràng, chỉ có thể nghiêm khắc nhắc lại: “Nếu cậu thật sự quan tâm chuyện này, người cậu qua loa không phải tôi mà là chính cậu.”

Ôn Ngộ Hà cười nhạt: “Vâng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.