🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 47: Hướng dẫn du lịch lỗ đen

“Cán bộ cải huấn.” Không hiểu sao Ôn Ngộ Hà lại đổi về xưng hô cũ.

Thu Diễm ngẩn người, Ôn Ngộ Hà khẽ nói, “Tôi tin anh.”

Thu Diễm vẫn chưa kịp vui mừng đã nghe hắn nói, “Rất cảm ơn, nhưng không cần.”

Thu Diễm biết hắn có thể nói ra một đống lý do, ví dụ như an toàn, ví dụ như không liên quan gì với anh. Nhưng Thu Diễm chỉ trả lời hắn một câu, “Cậu vừa nói tôi là một người dũng cảm, thích xen vào chuyện của người khác, hồi nhỏ là vậy, sau khi lớn lên triệu chứng này rõ ràng hơn, tưởng chừng như bệnh đã ăn sâu vào xương tủy.”

Anh cúi người nói, “Ôn Ngộ Hà, chuyện mà tôi đã quyết định thì sẽ không nghe cậu.”

Ôn Ngộ Hà không có biểu cảm gì lớn, nhưng tiếng thở dài kia nghe rất phiền não.

Đầu giờ chiều Trịnh Tư Tâm tới đây, nói là Thịnh Hoài Nam bảo cô đến thay ca cho Thu Diễm, không thể để Thu Diễm một mình trông coi ở bệnh viện suốt được. Thứ nhất trong sở còn có công việc của anh, thứ hai anh cũng cần nghỉ ngơi.

Thế là Thu Diễm nói với Ôn Ngộ Hà, “Buổi chiều chỉ có Tiểu Trịnh ở đây, cô ấy không đỡ được cậu, nếu cậu muốn đi vệ sinh thì bảo cô ấy gọi điều dưỡng, tôi thấy trong trạm điều dưỡng có điều dưỡng nam.”

Sau khi dặn dò một vài hạng mục cần chú ý, Thu Diễm đi trước.

Anh về nhà tắm rửa thay quần áo, lại thu dọn một túi đồ dùng hằng ngày và quần áo thay giặt mới đến sở đi làm nửa ngày. Thịnh Hoài Nam cố ý tìm anh nói chuyện công việc, hỏi anh, “Giám đốc Mạnh và tôi đều có một ý tưởng, cậu cũng xem như người mới ở sở chúng ta, mặc dù số đối tượng cải huấn trong nhóm cậu là ít nhất, nhưng lại nhiều việc nhất. Tôi bàn bạc với giám đốc Mạnh, hay là chuyển Ôn Ngộ Hà đến nhóm của chị ấy? Đổi cho cậu hai đối tượng bớt việc, cậu thấy thế nào?”

Phản ứng đầu tiên của Thu Diễm là anh làm việc chưa tốt, quá non nớt nên sở trưởng mới cử một nhân viên có kinh nghiệm đảm nhận, anh nói, “Chuyện này… Tôi không đồng ý.”

Nói xong cả anh và Thịnh Hoài Nam đều sững sờ. Thu Diễm nhận ra giọng điệu của mình hơi gay gắt. Anh chưa bao giờ để lộ cảm xúc trong công việc, vừa rồi nhất thời nóng lòng. Tình huống của Ôn Ngộ Hà không thể giao cho bất kỳ ai khác, nhưng anh không thể nói lý do.

Thịnh Hoài Nam sững sờ xong trái lại hơi kinh ngạc, ý định ban đầu của anh ta là giảm bớt gánh nặng công việc cho Thu Diễm, không có ý gì khác, hình như Thu Diễm hiểu lầm rồi?

Thu Diễm nhanh chóng xin lỗi, “Tôi xin lỗi chủ nhiệm Thịnh, ý tôi là trong công việc trước đây có lẽ tôi đã mắc thiếu sót, nhưng tôi cam đoan tôi có thể chịu trách nhiệm với các thành viên trong nhóm.”

Thịnh Hoài Nam cũng không muốn tranh cãi trong chuyện này, bèn nói, “Vậy được, tôi và giám đốc Mạnh đều tin cậu, chỉ là thấy vụ nổ gần đây hơi khác thường, sợ cậu mệt quá.”

“Không sao, tôi không mệt.” Thu Diễm nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Ôn Ngộ Hà đến cùng.”

Chạng vạng tối đến bệnh viện, Thu Diễm ở ngoài cửa đã nghe thấy giọng nói chuyện líu ríu của Trịnh Tư Tâm, bước vào thấy cô đang ngồi ở đầu giường gọt táo cho Ôn Ngộ Hà. Lớp vỏ mỏng dính dài ngoằng rơi xuống đất, Trịnh Tư Tâm đưa quả táo đến bên miệng Ôn Ngộ Hà, “Ăn đi, tươi lắm.”

Ôn Ngộ Hà lại đẩy quả táo ra, “Tôi không ăn, cho cán bộ ăn đi.”

Trịnh Tư Tâm không để ý Thu Diễm đã đi vào, nghiêng đầu giật mình, “A, anh Thu đến lúc nào thế? Tại sao đi đường không phát ra âm thanh nào?”

Thu Diễm nghĩ thầm anh đi đường rất bình thường, là cô quá tập trung vào một gương, à không, nửa gương mặt đẹp trai.

Anh nói với Trịnh Tư Tâm, “Anh không ăn, em tự ăn đi.”

“Ơ kìa sao vậy, cái này có phải thuốc độc đâu!” Trịnh Tư Tâm không hài lòng.

Ôn Ngộ Hà đột nhiên nói, “Vậy mỗi người một nửa, tôi ăn nhiều nhất được một nửa.”

“Được thôi.” Trịnh Tư Tâm cắt đôi quả táo, mỗi tay đưa cho mỗi người, Thu Diễm cắn một miếng, nói với Trịnh Tư Tâm, “Em tan làm rồi, về đi?”

Trịnh Tư Tâm thấy Thu Diễm mang balo đến, “Ơ, anh Thu, đừng nói là anh mang quần áo thay giặt đến chuẩn bị ở đây mấy ngày nha?”

Thu Diễm đột nhiên hơi xấu hổ, vô thức nhìn Ôn Ngộ Hà, thấy động tác cắn táo của hắn cũng dừng lại. Thu Diễm nói, “Mấy ngày đầu chắc chắn phải ở đây, anh không yên tâm.” Anh nói úp mở, “Có một số chuyện em không hiểu, thêm một người thêm an toàn.”

Trịnh Tư Tâm cười cợt nhả, “Nói đúng quá, vậy em cũng có thể ở đây đúng không? Thêm người thêm an toàn mà.”

Thu Diễm nhíu mày, “Quậy ít thôi, em về nhà đi.”

Trịnh Tư Tâm ủ rũ, “Em có thể xin tăng ca không? Em không cần tiền tăng ca.”

“Không thể.”

Sau khi tiễn Trịnh Tư Tâm, đúng lúc phát cơm phòng bệnh. Thu Diễm đến hành lang nhận ba hộp cơm, cho anh cảnh sát một hộp, anh và Ôn Ngộ Hà ăn ở bên trong. Đồ ăn không có mùi vị gì, rất nhạt, Thu Diễm nói, “Nếu ăn không quen để tôi ra ngoài mua về?”

Ôn Ngộ Hà lại nói, “Ăn quen.”

Một lúc sau hắn nói. “Anh tưởng làm đầu bếp rất chú trọng đến ăn uống đúng không?”

“Không phải à?”

“Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi không chú trọng, ăn được là được. Biết nấu cơm có thể là năng khiếu, không phải vì tôi để ý việc ăn uống.”

“À.” Thu Diễm đột nhiên hỏi, “Sao lúc nãy cậu biết tôi đến? Cậu không nhìn thấy mà.”

Bàn tay gắp thức ăn của Ôn Ngộ Hà dừng một lát, bỗng không biết diễn tả thế nào, hắn nói, “Bây giờ tôi mới biết thính giác của người mù vô cùng nhạy bén hóa ra là thật. Từ lúc anh ở hành lang tôi đã biết anh đến rồi, có thể là tiếng bước chân? Có lẽ còn có chút mùi, sau khi anh vào phòng thì rõ ràng hơn.”

Thu Diễm ngạc nhiên, đây thực sự giống như huyền học, tiếng bước chân còn dễ nói, còn mùi? Anh nói, “Tôi không xịt nước hoa, lấy đâu ra mùi gì… Với lại buổi chiều về nhà tôi tắm rồi, không đến mức có mùi chứ?”

Nói xong ngửi mình, từ nhỏ đến lớn cũng không có ai nói anh có mùi gì?

Lần này Ôn Ngộ Hà cười thật, không dừng lại được, cười đến mức đặt đũa xuống ôm ngực thở hổn hển. Thu Diễm nhíu mày, “Cậu cười cái gì?”

Ôn Ngộ Hà nói, “Ý tôi là mùi hương, mùi, không nói anh có mùi. Trên cơ thể mỗi người đều có mùi của mình, tôi cũng có…” Nói đoạn hắn cũng ngửi mình, sau đó ngơ ngẩn, “Không đúng, tôi có mùi thật này.”

Hắn mờ mịt quay về phía Thu Diễm, “Tôi muốn tắm.”

Thu Diễm nhíu mày, “Nói đùa gì vậy, cậu bị băng bó thế này tắm gì, chịu một tí, lúc nào gỡ băng rồi tắm.”

Ôn Ngộ Hà không ăn nổi nữa, “Tôi ngứa khắp người.”

“Cậu bị ảnh hưởng tâm lý.” Thu Diễm nói, “Cho cậu vào nhà vệ sinh đi vệ sinh đã là giới hạn rồi, muốn tự gỡ băng tắm rửa? Đừng hòng.”

Anh lại nói, “Cậu không nhìn thấy thôi, giờ ngực cậu toàn là vết bỏng, không được đụng vào nước.”

Ôn Ngộ Hà gây sự, “Đầu tôi cũng ngứa.”

Thu Diễm không vui, “Cậu để đầu húi cua, hai ngày không gội có thể ngứa đến mức nào.”

Ôn Ngộ Hà hơi nổi điên, Thu Diễm cũng không ngờ phần khó nhất trong công việc của anh lại là thuyết phục Ôn Ngộ Hà đừng tắm.

Cách giải quyết cuối cùng đó là Thu Diễm nổi cáu một trận, ra lệnh cưỡng chế nếu hắn cứ đòi tắm sẽ tước luôn quyền đến nhà vệ sinh đi vệ sinh của hắn.

Ôn Ngộ Hà nằm trên giường im lặng cả buổi, chỉ còn nửa gương mặt không nhìn ra có đang giận hay không. Thu Diễm cảm thấy hắn bướng đến mức vô lý, cực kỳ tùy hứng, nhỏ hơn tuổi thật của hắn mười tuổi và nhỏ hơn tuổi xã hội mà hắn thể hiện hai mươi tuổi.

Đêm nay cho dù Thu Diễm nói gì cũng không nhận được câu trả lời, người trên giường không có phản ứng gì, Thu Diễm hỏi, “Ngủ rồi à?”

Anh nghĩ không phải chứ, nằm từ sáng đến tối, lẽ ra ngủ chán rồi, giờ mới có 9 giờ.

Ôn Ngộ Hà muốn đi vệ sinh cũng không gọi Thu Diễm, tự hì hục di chuyển cơ thể như ngu công dời núi. Thu Diễm ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, cũng không đến giúp đỡ, “Cậu giận dỗi gì với tôi? Một vấn đề nhỏ có tắm hay không, có đến mức để bụng như vậy không?”

Ôn Ngộ Hà vẫn không nói gì, hắn không phân biệt được phương hướng, loạng choạng định đi về phía cửa sổ. Thu Diễm bước tới đỡ hắn, “Bên này… Cậu muốn đi nhảy cửa sổ hả?”

Lúc đỡ người Thu Diễm lại gần hắn ngửi, “Cũng không có mùi gì, hơi có mùi mồ hôi thôi.”

Ôn Ngộ Hà lập tức mất tự nhiên toàn thân, nghiêng người ra ngoài. Thu Diễm đột nhiên đoán có phải người này mắc bệnh sạch sẽ không? Vậy mà đúng thật… Anh thỏa hiệp, “Ngày mai thay thuốc tôi sẽ kỳ lưng cho cậu, không được dội nước, chỉ có thể cố gắng lau sạch cho cậu.”

Ôn Ngộ Hà đi vệ sinh xong, bước ra buồn bực nói tiếng, “Cảm ơn.”

Hai người nằm trên giường của mình, đêm dài không có bất kỳ hoạt động giải trí nào. Thu Diễm lấy vài quyển sách trong balo ra, đọc vài trang, ánh mắt chuyển sang người nằm yên tĩnh bên cạnh, “Ôn Ngộ Hà, cậu có muốn đọc sách không?”

Ôn Ngộ Hà nghiêng đầu về phía anh, “Tôi đọc kiểu gì?”

Hắn lại nói, “À đúng, bây giờ có phần mềm nghe sách đúng không? Hay là radio gì đó?”

Thu Diễm cũng không nghĩ đến cái này, “Tôi mang sách đến, nếu cậu muốn đọc, tôi có thể đọc cho cậu nghe.”

“Anh mang sách gì? Chẳng lẽ là sách kiểu như Nghiên cứu luật hình sự Trung Quốc? Tôi không muốn nghe.” Ôn Ngộ Hà đáp lấy lệ.

Thu Diễm không muốn cãi nhau với hắn, nhìn trang bìa quyển sách trên tay, “Hướng dẫn du lịch lỗ đen, muốn nghe không?”

Ôn Ngộ Hà do dự một lát rồi hỏi, “Anh thích vật lý thiên văn”?

Thu Diễm gật đầu, lại lắc đầu, “Tôi không hiểu mấy cái này, nhưng nội dung như vậy hoàn toàn không liên quan đến thực tế, nên thích.”

Ôn Ngộ Hà nói, “Vậy anh đọc đi.”

Thu Diễm tùy ý đọc từ trang anh đang đọc, “Dưới sự trợ giúp của nguồn ánh sáng mạnh, lỗ đen trông như một cái mâm tròn màu đen không ăn khớp với xung quanh, như một góc bị thiếu trong thế giới sáng tỏ… Một cái lỗ đen có khối lượng bằng mặt trời có thể hủy diệt bạn trong một giây, còn lỗ đen có khối lượng gấp nghìn tỷ lần mặt trời cho phép bạn kéo dài tuổi thọ lên đến một năm. Nếu bạn muốn chừa chút thời gian xem lại cuộc đời mình, tốt nhất hãy chọn lỗ đen lớn hơn. Có lẽ bạn không muốn kéo dài thời gian chết của mình, nhưng hãy nghĩ xem bạn có thể chịu đựng được nỗi sợ cái chết, nỗi lo vô tận và tương lai thê lương không thể quay lại rồi mới quyết định hay không.”

Giọng anh đều đều, không vội không chậm, giống như một hoa tiêu dẫn theo hai người rời xa hiện thực trong thời gian ngắn lên chặng đường chưa biết đến ngân hà. Họ tiến về phía trước trong ánh sáng nhỏ và hơi lệch xung quanh mặt trời, nhìn tia sáng uốn cong dữ dội khi đến gần lỗ đen. Họ đến gần vô hạn, ánh sáng phản chiếu trên mặt, vòng từ sau đầu rồi đi vào mắt. Cho nên đôi mắt họ nhìn thấy sau đầu của mình, không gian uốn cong ngày càng dữ dội, vật rơi tự do ngày càng nhanh, vận tốc của mặt trời đã đạt đến 600 nghìn mét mỗi giây… Cuối cùng họ rơi vào lỗ đen với xu hướng không thể ngăn cản.

Thu Diễm đọc xong một chương này, Ôn Ngộ Hà hít thở nhẹ nhàng, im lặng.

Thu Diễm hỏi hắn, “Ngủ rồi?”

Ôn Ngộ Hà cong một ngón tay đặt lên môi, “Suỵt… Chúng ta đang ở trong lỗ đen.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.