Liên Tinh Hồi mất tích rồi.
Ba ngày sau, giải trí Lợi Giang báo cáo vụ việc, công bố nghệ sĩ của họ ra ngoài một mình ba ngày trước sau đó vẫn chưa quay lại. Điện thoại đã tắt máy, hoàn toàn không có tung tích, xin cảnh sát điều tra.
Ban đầu cảnh sát vốn không công khai chuyện này, nhưng Liên Tinh Hồi là thần tượng nổi tiếng của nhóm nhạc mới nổi, lâu không xuất hiện và không tham gia các hoạt động nhóm đã khiến người hâm mộ bất mãn, yêu cầu giải trí Lợi Giang cho một lời giải thích. Vì vậy blog chính thức của công ty đăng thông báo nghệ sĩ mất tích đã báo cảnh sát, sau đó cảnh sát cũng đăng thông báo trao thưởng vụ án.
Thế là chuyện này nhanh chóng lên hot search.
Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà không biết chiều hướng trên mạng, họ biết Liên Tinh Hồi mất tích trước cư dân mạng, vì cảnh sát đã đưa Ôn Ngộ Hà đi ngay lập tức và thông báo cho Thu Diễm.
Thu Diễm không biết đây là lần thứ mấy mình đến cục cảnh sát vì Ôn Ngộ Hà. Nhưng lần này anh căng thẳng và lo lắng lạ thường.
Anh suy đoán, Liên Tinh Hồi không phải mất tích, mà là đã chết.
Trước mắt lập biên bản tra hỏi vẫn là người quen cũ Chu Phỉ và Tần Hải Song. Sau khi gặp nhau hai bên đều có cảm xúc vô cùng phức tạp, Chu Phỉ nói: “Chúng tôi đã thu được bằng chứng do giải trí Lợi Giang cung cấp, có lẽ cậu là người cuối cùng Liên Tinh Hồi gặp trước khi mất tích. Cậu có gì muốn giải thích về lần gặp nhau đó không?”
Ôn Ngộ Hà nhíu mày hỏi, “Bằng chứng gì?”
Chu Phỉ đưa cho hắn một bức ảnh, bên trên là hắn và Liên Tinh Hồi đứng trong căn nhà bên hồ Nguyệt Dũng chiều hôm đó, mặt đối mặt nói chuyện. Ôn Ngộ Hà nhướng mày, quả nhiên nhiếp ảnh gia kia vẫn chụp được.
Hắn nói: “Đúng, chiều hôm đó tôi thực sự đã gặp cậu ta, muốn tìm hiểu vài chuyện.”
Chu Phỉ ngồi ghi chép, “Tìm hiểu chuyện gì?”
Ôn Ngộ Hà suy nghĩ một lát, “Cảnh sát Chu, anh đã xem ảnh của Liên Tinh Hồi rồi đúng không, anh có cảm thấy cậu ta rất giống một người không?”
Chu Phỉ và Tần Hải Song liếc nhau một cái, họ đều tham gia vụ án năm đó, tất nhiên họ biết mặt mũi Lợi Ninh, “Hơi giống, cho nên cậu đã làm gì?”
Ôn Ngộ Hà hơi đau thương, “Cũng vì cái này tôi mới hẹn cậu ta, muốn gặp cậu ta một lần, không có ý gì khác. Anh cảnh sát, các anh có thể hiểu mà, khi nhớ một ai đó quá độ sẽ muốn gặp người trông rất giống.”
Chu Phỉ và Tần Hải Song lại liếc nhau, hình như không nghi ngờ, “Cậu làm vậy, viên chức cải huấn của cậu có biết không? Cậu phải báo cáo mọi hành vi của mình.”
Ôn Ngộ Hà gật đầu, đột nhiên cảm thấy Thu Diễm đeo cái vòng tay này cho hắn lại có phần đoán trước, “Đã báo cáo, đã nộp đơn. Hơn nữa…” Hắn lắc lắc vòng tay của mình, “Sau vụ nổ lần đó, viên chức cải huấn cảm thấy an toàn cá nhân của tôi có vấn đề nên đã đeo cái này cho tôi. Tôi sẽ không làm chuyện gì trái pháp luật hoặc kỷ luật, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao.”
Tiếp tục ghi chép, Chu Phỉ hỏi, “Tại sao Liên Tinh Hồi đồng ý gặp cậu? Cậu ta là ngôi sao, hoàn toàn không liên quan với cuộc sống của cậu.”
Ôn Ngộ Hà nói: “Tôi đã gửi ảnh của Lợi Ninh vào weibo cho cậu ta, nói đây là người yêu của tôi, nhưng anh ấy chết rồi. Cậu quá giống anh ấy, có thể gặp nhau không. Có lẽ cậu ta khá là đơn thuần và tốt bụng, nên đồng ý.”
“Sau khi gặp nhau hai người đã nói chuyện gì?”
“Không có gì cụ thể, tổng cộng chưa đến nửa tiếng. Cậu ta nói nếu nhớ người yêu của cậu có thể đến xem buổi biểu diễn của cậu ta nhiều hơn, chỉ vậy.” Ôn Ngộ Hà hờ hững đáp.
“Hai người tách ra lúc nào? Sau đó cậu đi đâu? Cậu ta đi đâu?”
“Khoảng hơn ba giờ chiều thì tách ra, tôi đi trước, à đúng rồi, lúc đó cán bộ cải huấn của tôi chờ tôi bên ngoài khu dân cư. Anh ấy có thể làm chứng, sau đó anh ấy lái xe đưa tôi về, còn Liên Tinh Hồi, tôi không biết.”
“Căn nhà hai người gặp nhau là của Liên Tinh Hồi?”
Ôn Ngộ Hà đáp: “Chắc là không phải, cậu ta nói mượn tạm chỗ của bạn.”
Hắn lại nói, “À, lúc tôi đi cậu ta vẫn ở trong nhà, các anh nên tìm chủ nhà hỏi thử, sau đó có thấy cậu ta không.”
Chu Phỉ nói, “Chúng tôi sẽ làm vậy, đối tượng tra hỏi tiếp theo sẽ là anh ta.”
Sau khi lập biên bản xong, Chu Phỉ nói, “Tôi sẽ xác minh với Thu Diễm tình huống mà cậu nói, hôm nay cứ vậy đi.”
“Khoan đã,” Ôn Ngộ Hà gọi Chu PHỉ, “Tôi có một câu hỏi.”
“Cái gì?”
“Bức ảnh này là người của giải trí Lợi Giang cung cấp? Làm sao họ có được bức ảnh này?” Thật ra Ôn Ngộ Hà muốn chứng thực là Lợi Giang Bành cử người theo dõi hắn.
Nhưng Chu Phỉ nói, “À, cái này à, là người của giải trí Lợi Giang cho chúng tôi, nói là paparazzi theo dõi Liên Tinh Hồi chụp được. Tưởng cậu ta đang hẹn hò yêu đương với con trai, muốn vạch trần cậu ta, dùng cái này để tống tiền, thế là người của giải trí lợi Giang dùng tiền mua ảnh.”
Trong lòng Ôn Ngộ Hà hiểu rõ, lão cáo già này đã nghĩ sẵn lời giải thích từ lâu. Nhưng nếu đổi trắng thay đen rõ ràng như thế, chỉ có thể xác nhận từ mặt bên là người của Lợi Giang Bành, hắn gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng hắn lại hỏi, “Điều tra vụ nổ lần trước có tiến triển mới không?”
Chu Phỉ do dự một lát, “Không có tiến triển gì đặc biệt rõ ràng, sau khi sàng lọc giám sát cả tòa nhà thí nghiệm khóa chặt một vài nhân vật khả nghi, vẫn đang điều tra. Trước mắt không có đối tượng hoài nghi nào.”
Ôn Ngộ Hà gật đầu, chuẩn bị rời đi, Chu Phỉ lại nói, “Bố cậu, à, tình huống bên Chu Chính Tân cũng khá phức tạp, kẻ thù của ông ấy trong những năm đó quá nhiều, điều tra cũng cần thời gian.”
Ôn Ngộ Hà nói tiếng cảm ơn.
Thu Diễm chờ hắn bên ngoài phòng thẩm vấn, vẻ mặt đầy sốt ruột. Thấy hắn đi ra, vẫn chưa kịp nói chuyện, Chu Phỉ và Tần Hải Song đã gọi anh sang bên cạnh để xác minh ngay tại chỗ tình huống Ôn Ngộ Hà vừa kể.
Ôn Ngộ Hà định chờ Thu Diễm làm xong, vừa ngẩng đầu lại nghe thấy một cảnh sát đang gọi điện thoại, “Chào anh, anh là Giang Tiểu Hàng chủ căn biệt thự số 107 Nguyệt Dũng, số 238 đường Nguyệt Dũng đúng không? Ở đây có một vụ án mất tích cần anh phối hợp điều tra…”
Ôn Ngộ Hà ngẩn người, Giang Tiểu Hàng?
Anh ta lại là chủ căn biệt thự đó? Liên Tinh Hồi nói là “bạn bè”, người bạn này hóa ra là Giang Tiểu Hàng?
Họ có quan hệ từ khi nào? Giang Tiểu Hàng… Rốt cuộc anh ta đóng vai gì trong chuyện này? Còn có, Lợi Giang Bành có biết Liên Tinh Hồi và Giang Tiểu Hàng qua lại không?”
Đủ loại câu hỏi mới quanh quẩn trong đầu Ôn Ngộ Hà, hắn chẳng thể ngờ rằng lại liên quan đến Giang Tiểu Hàng.
Giang Tiểu Hàng và Liên Tinh Hồi rốt cuộc có quan hệ gì?
Ôn Ngộ Hà nhớ lại mình là người nói cho Giang Tiểu Hàng ngành giải trí đột nhiên xuất hiện một người tên là Liên Tinh Hồi, trông giống Lợi Ninh. Ngày đó hình như Giang Tiểu Hàng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ là trả lời rất chậm. Còn bảo Ôn Ngộ Hà không nên xem Liên Tinh Hồi là Lợi Ninh, đừng vì nhớ quá mà làm chuyện ngu xuẩn.
Bản thân Giang Tiểu Hàng thì sao? Anh ta đã làm chuyện gì ngu xuẩn đúng không?
Ôn Ngộ Hà ngẩn người suy nghĩ, cho đến khi Thu Diễm vỗ vai hắn, dọa hắn giật mình. Chu Phỉ đi sau Thu Diễm, nói với họ, “Hôm nay làm phiền hai người phối hợp điều tra, Liên Tinh Hồi đang mất tích hay xảy ra chuyện gì bất trắc, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Thu Diễm kéo Ôn Ngộ Hà đứng dậy chuẩn bị rời đi, Ôn Ngộ Hà đột nhiên đuổi theo hỏi Chu Phỉ, “Khi nào các anh lập biên bản với chủ nhà kia? Tôi có thể biết nội dung biên bản không?”
Chu Phủ do dự một lát, “Cái này… Theo quy định là không thể. Vậy đi, nếu biên bản có điểm gì đặc biệt khác thường, tôi sẽ liên lạc với cậu. Biết đâu vẫn cần các cậu phối hợp lần hai.”
“Được, cảm ơn.”
Ra khỏi cục cảnh sát, Thu Diễm mới hỏi, “Chủ nhà có gì đặc biệt à?”
Ôn Ngộ Hà nói, “Là một người tôi biết, cũng là bạn thân của Lợi Ninh khi còn sống.”
Thu Diễm ngẩn người, “Vậy à… Anh ta là người thế nào?”
Ôn Ngộ Hà nhớ lại, ấn tượng của hắn về Giang Tiểu Hàng cũng không sâu. Hai người gặp nhau không nhiều, chỉ vì anh ta là một trong số ít người bên cạnh Lợi Ninh có thể gọi là bạn. Khi hắn và Lợi Ninh yêu đương, người duy nhất không giấu giếm là người bạn này của Lợi Ninh.
Lúc này Thu Diễm hỏi, Ôn Ngộ Hà đột nhiên phát hiện hắn rất khó miêu tả Giang Tiểu Hàng là người như thế nào. Anh ta không có đặc điểm rõ ràng, ngoại hình bắt mắt, tính cách cũng rất bình thường, nhưng anh ta lại làm một việc như trở thành “bạn bè” của Liên Tinh Hồi. Ôn Ngộ Hà tự hỏi có phải mình có hiểu lầm gì về người này không?
Hắn nhớ lại thêm nhiều chi tiết trước đây bị mình bỏ qua, nhìn chằm chằm Thu Diễm và nói, “Hình như… Hình như anh ta cũng thích Lợi Ninh.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.