Mùa xuân đã đến, băng tuyết tan chảy, trái đất trải qua bốn mùa luân chuyển nhìn như không thay đổi gì. Nhưng một số thay đổi đã bắt đầu trước khi người khác chưa biết.
Thu Diễm thực sự kinh ngạc khi nghe tin Lục Từ từ chức, là Dương Nhạn nói cho anh biết tin này. Một học trò cũ của Dương Nhạn, cũng là đồng sự của Lục Từ, khi quay về trường làm việc đã đến thăm cô giáo, tiện thể nói đến hướng đi của Lục Từ, Dương Nhạn giật cả mình.
Kiểm sát viên kia còn mơ hồ tiết lộ, Lục Từ từ chức rất đột ngột và kỳ lạ. Trước khi từ chức thì khởi tố một vụ án công cộng rõ ràng thiếu bằng chứng, sau đó lại đột nhiên từ chức. Bây giờ có tin tức nói trong viện đang bí mật điều tra anh ta, không biết sẽ tra được gì. Thậm chí còn có vài tin đồn rằng anh ta là người đồng tính.
Dương Nhạn kể lại chuyện này ở nhà, sau khi sững sờ, Thu Diễm một lần nữa nhớ lại chi tiết trong phiên tòa cuối cùng kia, trong lòng có một suy đoán rất tệ. Không biết bắt đầu từ khi nào, không biết nguyên nhân gì, Lục Từ đã đứng về phía Lợi Giang Bành.
Đánh mất sự công bằng cơ bản nhất của một kiểm sát viên, thậm chí, vụ công tố hoang đường cuối cùng của anh ta là “thay người làm việc”, chỉ có điều đã làm hỏng.
Mà cái gọi là từ chức, có lẽ là anh ta nhận ra nguy hiểm muốn chủ động thoát thân, có lẽ bị ai đó uy h**p, bất đắc dĩ. Nhưng cho dù thế nào, chắc chắn là cùng đường mạt lộ.
Một người xem quyền lợi và tương lai quan trọng hơn cả sinh mạng, rốt cuộc sao lại đi đến bước này? Thu Diễm ít nhiều vẫn hơi xúc động.
Lúc ăn cơm Dương Nhạn và Thu Hồng Tín lại thảo luận ngắn về chuyện này, hai người cùng quan sát phản ứng của Thu Diễm. Nhưng Thu Diễm tỏ ra rất bình tĩnh, phát hiện ánh mắt của bố mẹ, anh chỉ nói câu: “Thật ra đã có vài dấu hiệu từ lâu rồi.”
Anh cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ vì người này thực sự không đáng để thảo luận.
Dương Nhạn nói theo: “Công việc của nó có vấn đề, hoặc là nhân phẩm có vấn đề, những cái này bị bàn luận suy đoán là điều bình thường. Nhưng bây giờ ngay cả xu hướng tính dục của nó cũng bị lấy ra bàn luận, điểm này mẹ thấy không thích hợp.”
Thu Diễm ngẩn người, Thu Hồng Tín đối diện cũng sững sờ, hỏi: “Xu hướng tính dục gì?”
Dương Nhạn nhìn chồng con và nói: “Có người nói thật ra nó là người đồng tính, bị bạn gái cùng đơn vị của nó phát hiện, nó từ chức chắc cũng có liên quan đến chuyện này.”
Thu Hồng Tín nhíu mày: “Đồng tính? Sao anh không nhìn ra?”
Ông còn nhìn con trai mình: “Con thân với Tiểu Lục, con có nhìn ra không?”
Thu Diễm lập tức nghẹn lời.
Dương Nhạn “chậc” một tiếng: “Tiểu Diễm có thể nhìn ra gì được.”
Thu Diễm nhớ lại Lục Từ từng uy h**p anh sẽ nói cho bố mẹ anh biết chuyện anh thích đàn ông. Lúc này anh không biết kích động ở đâu ra, đột nhiên hỏi bố mẹ: “Mẹ ơi, tại sao vừa rồi mẹ nói xu hướng tính dục của anh ta bị người ta bàn luận là không tốt?”
Dương Nhạn nói: “Đây là chuyện riêng của một người, cũng không phải chuyện gì trái pháp luật. Cho dù nó đồng tính luyến hay dị tính luyến, nếu nó bắt cá hai tay, là kẻ thứ ba vẫn đáng bị phê phán. Chỉ là đồng tính luyến thôi, cái này có gì để mang ra nói?”
Thu Diễm cười một tiếng, quả nhiên không khác những gì anh đoán, anh lại hỏi: “Cho nên mẹ nghĩ đồng tính luyến không khác dị tính luyến?”
Dương Nhạn gật đầu: “Mẹ con dù sao cũng là giáo sư đại học, không phải người cổ hủ.” Bà dừng một lát: “Trong các học sinh hiện tại của mẹ cũng có, mẹ sẽ không ràng buộc chuyện này, nhưng sẽ nhắc nhở họ phải bảo vệ tốt bản thân một cách thích hợp và uyển chuyển. Dù sao xã hội này vẫn chưa văn minh đến mức đó.”
Thu Diễm hết sức vui mừng, anh không định nhắc đến mình vào lúc này nhưng cảm giác mọi thứ đã không còn là vấn đề.
Sau khi biết tin Lục Từ từ chức, Thu Diễm lại đến nộp đơn kháng cáo lật lại bản án của vụ án Lợi Ninh lần nữa.
Từ đầu năm đến giờ, anh và Ôn Ngộ Hà rất ít liên lạc. Ôn Ngộ Hà hiếm khi tham gia lớp phổ biến pháp luật. Con đường xanh Thu Diễm đặc xá cho hắn vẫn còn tác dụng, hai người lại quay về như hai đường thẳng song song. Mặt ngoài là một người trông coi một người, nhưng Thu Diễm cảm thấy mình mới là phía bị một sợi dây xích vô hình trói lại.
Anh tự biết mình đã mất chừng mực, để lộ suy nghĩ khiến người ta khó xử, còn nhận được kết quả nực cười như thế. Anh giận bản thân, cũng giận Ôn Ngộ Hà. Nhưng lại cảm thấy không có lập trường để giận hắn. Hắn thích Lợi Ninh, trong lòng chỉ có Lợi Ninh, đây không phải điều quá rõ ràng hay sao?
Mùa xuân đã đến, cành liễu đâm chồi, hoa đào đua nở. Trái tim khát khao yêu đương của Thu Diễm chưa bao giờ khó lắng lại đến thế.
Anh 27 tuổi, sắp 28 tuổi rồi, dồi dào tinh lực, thời gian quý báu, rõ ràng có người thích, tại sao cứ lãng phí thời gian như vậy chứ?
Mùa xuân này, anh dành phần lớn thời gian ngoài công việc cho hoạt động, phòng tập thể thao, chạy bộ ngoài trời, chơi bóng rổ, đạp xe. Dường như có tinh lực vô cùng vô tận cần xả ra, ban đêm chạy mười cây sống xong rất muốn đến chợ đêm ăn một chồng bún xào. Nhưng anh bỗng nhận ra, ngay cả chút tiếp xúc vô hại này bây giờ lại khiến anh chột dạ.
Nhóm nhỏ của anh lại có thêm ba đối tượng cải huấn xã hội mới. Lần đầu tiên ba người làm thủ tục ở sở tư pháp, khi tổ chức buổi tuyên bố tham gia, Thu Diễm khó tránh khỏi nghĩ đến Ôn Ngộ Hà. Tất cả tội phạm thụ án bên ngoài nhà tù đều sợ hãi khi lần đầu tiến vào chương trình này, chỉ có Ôn Ngộ Hà bình tĩnh và tự do ở bên ngoài. Hắn thản nhiên với thân phận tội phạm của mình, nhưng từ tận đáy lòng lại không tán thành thân phận này.
Thu Diễm chưa bao giờ gặp người như vậy. Anh cũng nghĩ, sự si mê của mình dành cho Ôn Ngộ Hà có phải vì trải nghiệm quá ít không? Tiếp xúc với nhiều loại người hơn, người nào cũng gặp, có lẽ tự nhiên có thể miễn dịch.
Nhưng trải qua hàng ngàn cánh buồm, vẫn chỉ nhớ rõ một người phức tạp lại đơn thuần thì phải làm thế nào.
Sau vài ngày nộp tài liệu lật lại bản án, Thu Diễm nhận được thông báo thụ lý và thông qua xét duyệt. Nghĩa là vụ án Lợi Ninh sẽ sớm được tuyên bố chính thức xem xét lại và xét xử lại.
Anh không nén được sự kích động tại nơi làm việc, một lát sau quyết định đến trại tạm giam tìm Giang Tiểu Hàng.
Vẫn chưa tìm được hung thủ trong vụ án của Liên Tinh Hồi, ngoài tội xúi giục giết người ra, Giang Tiểu Hàng còn gánh thêm thân phận nghi phạm trong vụ án Liên Tinh Hồi. Anh ta không được bảo lãnh chờ xét xử trước khi vụ án lộ chân tướng, đoán chừng phải ở trong trại tạm giam khá lâu.
Từ lần cuối cùng Thu Diễm nhìn thấy Giang Tiểu Hàng, anh ta trông có vẻ cẩu thả hơn nhiều.
Giang Tiểu Hàng không có biểu cảm gì khi nhìn thấy Thu Diễm, hai người ngồi cách nhau một cái bàn, Thu Diễm nói: “Tôi nộp vài tài liệu cho viện kiểm sát, đã thông qua, vụ án Lợi Ninh sẽ được xét xử lại, đến lúc đó hy vọng anh phối hợp làm nhân chứng, nói ra những gì anh biết, những gì anh đã làm.”
Đôi mắt Giang Tiểu Hàng lóe lên, ánh sáng lướt qua trong nháy mắt, anh ta nói: “Được.”
Hôm nay Thu Diễm tới đây chỉ vì chuyện này, đảm bảo Giang Tiểu Hàng đừng nổi điên, đừng phản bội. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh không muốn ở lại lâu.
Vừa đứng lên, Giang Tiểu Hàng đột nhiên nói một câu: “Anh và Lợi Ninh rất khác nhau.”
Thu Diễm hơi ngẩn người: “Là sao?”
Giang Tiểu Hàng nhếch khóe môi rất nhẹ: “Lợi Ninh, trong trẻo lạnh lùng, yên tĩnh, chưa bao giờ tranh cãi với người khác, dịu dàng như nước.”
Thu Diễm nghe những lời miêu tả này, trong lòng hơi khó chịu. Anh biết mình cố chấp, dông dài, quản đông quản tây, không hợp với những từ ngữ đẹp như tiên kia.
Giang Tiểu Hàng nói: “Cậu ta sẽ không thích anh. Thật ra anh giống tôi, đều không có được thứ chúng ta muốn.”
Tim Thu Diễm đập nhanh, trừng mắt nhìn người đối diện, ngay lập tức muốn lên tiếng phủ nhận. Nhưng Giang Tiểu Hàng tựa như đã nhìn rõ hết thảy, dựa vào ghế ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã làm nhiều như vậy vì cậu ta, sẽ không nhận được gì cả, có đáng không?”
Thu Diễm híp mắt lại, nói ra những lời anh luôn muốn nói: “Anh cũng đã làm rất nhiều vì Lợi Ninh, tiếc rằng không có chuyện nào làm đúng. Nếu anh có thể ra tòa làm chứng, có lẽ là một chuyện chính xác nhất anh làm cho anh ta. Còn tôi khác anh, tôi chỉ làm những gì Ôn Ngộ Hà cần, có lẽ anh sẽ không hiểu được sự khác biệt trong đó, vì cái gọi là thích của anh thực sự quá hạn hẹp.”
Ra khỏi cục cảnh sát, Thu Diễm ngồi trong xe ngẩn người một lúc lâu. Câu hỏi của Giang Tiểu Hàng lại quanh quẩn trong đầu anh, không nhận được gì cả, có hối hận không?
Anh có rất nhiều câu hỏi quấn thành một mớ đay rối, anh làm tất cả những việc này chỉ vì thích Ôn Ngộ Hà sao? Thu Diễm nghĩ không phải. Cho dù không có yếu tố này, khi biết câu chuyện phía sau của Ôn Ngộ Hà anh cũng chọn giúp hắn. Như vậy, vì thế mà không thu hoạch được gì… Không, Thu Diễm nghĩ không phải. Không phải anh không nhận được gì, anh đã nhận được sự tin tưởng lẫn nhau, và, anh biết tình yêu đẹp là như thế nào.
Điều này đáng quý hơn nhiều thứ hữu hình.
Có lẽ từ giờ phút này trở đi, sự bối rối do mất kiểm soát cảm xúc đeo bám hơn hai tháng đã biến mất. Người như Ôn Ngộ Hà, cho dù biết được tình cảm của anh cũng sẽ không bao giờ cười nhạo anh. Bản thân anh bối rối là vì xấu hổ khi bị từ chối, nhưng anh cần gì phải câu nệ với kết quả đã được định sẵn vào lúc này. Chỉ cần người này đáng, cho dù bị từ chối cũng không phải là một trải nghiệm tồi tệ.
Vì vậy, đêm mùa xuân này, sau khi chạy xong mười cây số, Thu Diễm về nhà tắm rửa, sau đó mang theo trái tim bình tĩnh đến chợ đêm Lục Lâm.
Mọi thứ dường như vẫn như trước, thời tiết ấm lại, người ở chợ đêm đông nghịt, Ôn Ngộ Hà bận tối mày tối mặt.
Lúc Thu Diễm đến, anh thấy cô gái tên Tiểu Quân của Hảo Vận Lai đang giúp Ôn Ngộ Hà mở quầy hàng chào khách. Nhìn thấy Thu Diễm, cô cởi mở gọi to: “A anh đẹp trai, đã lâu không gặp!”
Ôn Ngộ Hà dừng bàn tay cầm muôi dài một lát, chạm mắt với Thu Diễm một cái ngắn ngủi qua không trung, vẻ mặt vẫn như trước kia, không vui mừng khi gặp, cũng không ghét hơn.
Trái lại khiến trong lòng Thu Diễm bình tĩnh hơn nhiều. Anh chào anh Báo và Tiểu Quân như bình thường, sau đó đứng sau xe đẩy, lên tiếng gọi đồ ăn: “Vừa chạy bộ xong, hơi đói, còn súp mì gà không?”
“Có, anh ngồi đi, tôi nấu cho anh ngay.” Ôn Ngộ Hà nói.
Thu Diễm liếc năm cái bàn nhỏ đã ngồi đầy, còn có người đang chờ chỗ: “Không sao, cho khách khác ăn trước đi.”
Lại hỏi: “Sao hôm nay Tiểu Quân lại tới đây?”
Ôn Ngộ Hà nói: “Anh Báo vừa dẫn cô ấy tới đây, nói chuyện một lát thì đi trước. Cô ấy thấy chỗ tôi bận quá nên ở lại giúp một lúc.”
Lại nói: “Đúng lúc tôi cũng muốn kể chuyện kia cho anh nghe.”
“Ừ,” Thu Diễm gật đầu: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
Thu Diễm nói: “Cậu nói anh Báo tìm cậu có chuyện gì trước đi?”
“Anh Báo nói là gần đây anh ấy mới tuyển đầu bếp, là người Liễu Thành Sơn Đông. Lúc nói chuyện phiếm có nói hễ là đàn ông Liễu Thành đến Trừng Giang làm việc gần như đều phải bái mã đầu1. Anh ta còn cố ý xin nghỉ một ngày đi bái mã đầu. Anh Báo hỏi anh ta bái ai, anh ta nói Thẩm Nguyên, một ông chủ lớn, cũng là người Liễu Thành.”
[1]Toàn thân Thu Diễm run lên, quay đầu trừng mắt nhìn Ôn Ngộ Hà. Ôn Ngộ Hà liếc anh một cái: “Anh đừng trừng tôi, tôi biết anh có suy nghĩ giống tôi. Lúc mới nghe tôi cũng có biểu cảm giống anh.”
Tề Tu là người Liễu Thành, kẻ bắt cóc thú nhận vụ án giết Lợi Ninh cũng là người Liễu Thành. Mà Thẩm Nguyên, là đại ca mã đầu của tất cả những người Liễu Thành “trong nghề”.
Phương hướng của sự việc ngày càng rõ ràng, và mọi thứ từng bị che đậy cũng dần nổi lên mặt nước, không che đậy được nữa.
Ôn Ngộ Hà kể xong chuyện của hắn, hỏi Thu Diễm: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Thu Diễm nói với hắn bằng giọng bình thường nhất có thể: “Vụ án của Lợi Ninh, hôm nay đã xác định điều tra lại và xét xử lại.”
Một câu nói như vậy vùi lấp trong chợ đêm huyên náo, vùi lấp trong tiếng ồn gọi món và giục lên món, nhưng Thu Diễm rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Ôn Ngộ Hà đỏ lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.