Sau một đêm ồn ào, tảng sáng, cảnh sát biển cứu được ba người tại nơi cách cầu số 1 Trừng Giang 3 cây số về phía hạ lưu. Một người ý thức vẫn tỉnh táo, hai người đã hôn mê.
Toàn thân Thu Diễm gần như mệt lả, ở trên thuyền không kịp nghỉ ngơi hồi phục đã được đưa đến bệnh viện cùng với hai người còn lại được cấp cứu sơ qua, giành lại một cái mạng.
Anh không lo cho bản thân, nói với Chu Phỉ trước khi lên xe cứu thương: “Mau, đi bắt Thẩm Nguyên, đừng để anh ta chạy.”
Lợi Giang Bành bị giam giữ, nhưng Thẩm Nguyên thì chưa. Vụ giết người trên cầu Trừng Giang lần này nhất định là thủ đoạn của Thẩm Nguyên. Y là găng tay đen của Lợi Giang Bành, trên người không biết đã dính máu của bao nhiêu người. Người này là một mắt xích quan trọng nhất trong việc phá án.
Lại một lần nữa chờ bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện, trong lòng Thu Diễm có rất nhiều chuyện nhưng lại như không thể suy nghĩ.
Ôn Ngộ Hà quyết đoán túm Tề Tu cùng nhảy xuống cầu như vậy, khoảnh khắc đó hắn đang nghĩ gì?
Hình như Thu Diễm thực sự hiểu ra, Ôn Ngộ Hà phớt lờ rất nhiều chuyện, ngay cả mạng sống của mình cũng không nằm trong số những chuyện “quan trọng” mà hắn nghĩ. Thu Diễm còn hiểu thêm, mình không có cách nào thay đổi sự thật này.
Anh không thể biến Ôn Ngộ Hà thành một người tích cực tiến về phía trước, trân trọng mạng sống, càng không có khả năng khiến hắn hướng ánh mắt và sự chú ý lên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861871/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.