Chập tối Ôn Ngộ Hà xuất viện, tách ra với Thu Diễm ở cổng bệnh viện, đi về hai hướng khác nhau. Hắn đi về phía ga tàu điện ngầm được một đoạn, quay đầu nhìn thấy Thu Diễm đã hòa vào đám đông, lại ra khỏi lối ra tàu điện ngầm, rẽ một cái, gọi điện cho anh Báo sau đó đi thẳng đến Hảo Vận Lai.
Tìm đầu bếp mới đến, hỏi y có thể liên lạc với Thẩm Nguyên không. Đầu bếp kia thử một lát, nói là số điện thoại ban đầu đã không liên lạc được nữa. Ôn Ngộ Hà lại hỏi y có phương thức liên lạc khác không, Thẩm Nguyên lập ra “bang hội Liễu Thành” như thế, kiểu gì cũng có phương thức liên lạc với “người bên trong” mà người ngoài không biết đúng không?
Đầu bếp gãi đầu nói: “Lần trước gặp anh Thẩm là ở bang hội của chúng tôi, tôi bị người dẫn đi, ở một khu phố cổ, hình như tên là Bách Hoa Lý gì đó. Gần đường có cái cửa nhỏ, sau khi đi vào có thể đi thẳng xuống, như thành phố dưới lòng đất. Cảm giác giống như hầm trú ẩn ngày trước, có vài người vừa đến Trừng Giang chưa tìm được việc làm, đại ca đều sắp xếp cho họ ở đó…”
Ôn Ngộ Hà đột nhiên biết đó là nơi nào. Lúc đi học, thường xuyên có sinh viên tổ chức hoạt động nghệ thuật dưới lòng đất ở những nơi như vậy, phát tờ rơi khắp sân trường. Vì tò mò nên hắn và Lợi Ninh đã đến xem một lần. Dưới lòng đất như mê cung kia tràn ngập những thứ gọi là ảo giác, điên cuồng, tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861872/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.