6 giờ sáng, Ôn Ngộ Hà đậu Jinbei ở lối vào gần bờ biển, sau đó trèo tường đi vào khu nhà. Làng chài nhỏ nơi Chu Phỉ bắt được kẻ bắt cóc hai năm trước giờ đã trở thành khu biệt thự cao cấp, nhưng suất vào ở rõ ràng thấp, đường sá và nhà đều trống trơn.
Hắn đã nhìn thấy bến tàu, tầm nhìn không rõ lắm, híp mắt lại lờ mờ nhìn thấy có hai người đi qua đi lại trên tàu, không phải Thẩm Nguyên.
Trốn sau bức tường, Ôn Ngộ Hà lặng lẽ lần theo chân tường đến dưới đáy cầu tàu, không có ai chú ý đến hắn. Hai người kia nhả khói trắng đi qua đi lại, liên tục gọi điện thoại. Ôn Ngộ Hà dán vào tường nghe lén, trong điện thoại giục “Tại sao thuyền vẫn chưa đến”.
Nhìn thấy trước mắt là một vùng biển vắng, sương đêm dày nặng, sương mù đến sáng sớm vẫn chưa tan.
Ôn Ngộ Hà quan sát xung quanh, chắc chắn Thẩm Nguyên cách đó không xa. Thuyền vừa đến y sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào, nhất định ở trong phạm vi 500 mét vuông.
Đây là bến tàu được xây cho câu lạc bộ du thuyền người giàu, dọc theo đường ván có tòa nhà nhỏ hai tầng cho công nhân. Bên trong không có đèn, nhưng Ôn Ngộ Hà phát hiện cửa sổ tầng hai nhìn về phía hắn đột nhiên bị đẩy ra. Hình như có người đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm người gọi điện thoại, sau đó lại đóng lại.
Ôn Ngộ Hà không nhìn rõ ở khoảng cách này, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đó là Thẩm Nguyên.
Một trong những người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861873/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.