Thẩm Nguyên không vào ICU, y được đưa vào phòng bệnh thường sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật. Cảnh sát trực luân phiên trông coi, nhưng tình trạng hiện tại của y cũng không thể nhận thẩm vấn được. Rất nhiều công việc phá án cụ thể phải đợi y tỉnh lại, thậm chí phải áp giải về Trừng Giang mới có thể triển khai.
Đêm nay, các cảnh sát Trừng Giang đặt phòng rẻ nhất ở khách sạn nhanh1 bên cạnh bệnh viện, các cảnh sát không cần làm nhiệm vụ có thể ngủ một giấc. Thu Diễm cũng ở cùng họ, đặt một phòng ngay bên cạnh. [1]
Tính cả phiên làm việc tối qua đã gần 30 tiếng không ngủ, đôi mắt anh đỏ bừng, ăn đại chút gì đó với Chu Phỉ tại quán nhỏ ven đường bên ngoài bệnh viện, quay về phòng khách sạn ngã xuống giường.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là cảnh tượng thê thảm nhìn thấy vào ban ngày. Máu đỏ tươi tuôn ra từ bốn phương tám hướng, như thủy triều Trừng Giang đổ ập xuống bao trùm anh.
Khi Ôn Ngộ Hà bị nổ trong phòng thí nghiệm, Thu Diễm hoảng hốt lo sợ. Ôn Ngộ Hà rơi xuống nước trước mắt anh, anh cảm thấy hồn phách mình rút ra. Còn bây giờ, người này sống chết không rõ ngã trong vũng máu, Thu Diễm đều tận mắt nhìn thấy. Anh bắt đầu nghĩ, nếu một ngày nào đó người này thực sự không còn nữa, chết oan chết uổng hoặc là đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, mình sẽ như thế nào?
Suy nghĩ này khiến anh khó thở. Một người từng xuất hiện tái tạo cho anh một thế anh chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861874/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.