Lại đến tháng 6, sáng sớm, lúc ngồi trong phòng chờ máy bay ở sân bay Trừng Giang, Thu Diễm nhớ lại lần đầu tiên gặp Ôn Ngộ Hà cũng là một ngày nắng to thế này.
Vậy mà đã là ba năm trước rồi.
Cũng đã hơn một năm trôi qua kể từ khi Ôn Ngộ Hà hoàn toàn mất tin tức.
Nửa năm gần đây chạy khắp trời nam biển bắc, vùi đầu vào công việc, nhưng số lần nghĩ đến Ôn Ngộ Hà lại không ít hơn trước kia. Mỗi lần nhìn thấy một nạn nhân, đặt bút xuống viết từng chữ đều khiến Thu Diễm nhớ đến hắn.
Anh nghĩ, có lẽ sinh thời họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Anh thuyết phục mình phải chấp nhận, nhưng bất cứ khi nào nhớ đến, trong lòng luôn đau âm ỉ.
Câu hỏi không nhận được đáp án kia luôn vắt ngang trong tim, không bị lãng quên theo thời gian.
Từ Trừng Giang đến Lê Xuyên mất ba tiếng rưỡi di chuyển, gần như kéo dài qua hơn nửa Trung Quốc. Thu Diễm ngồi gần cửa sổ, suốt chặng đường nhìn thấy từ đồng bằng bao la đến núi non mênh mông dưới không trung.
Bên ngoài sảnh đón sân bay, anh đẩy vali dừng chân quan sát. Giang Nhai nói y sẽ đến đón, không biết đã tới chưa.
Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, thì có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi tới, hỏi bằng giọng phổ thông không đúng tiêu chuẩn: “Xin hỏi… cậu là thầy Tam Thu đúng không?”
Vẫn chưa dứt lời, điện thoại trong tay Thu Diễm kết nối, chuông điện thoại của người đàn ông đối diện đồng thời vang lên, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861881/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.