🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trên đường đến thị trấn Xuân Vụ, Lâm Giang Nhai nói đến chuyện sau đó.

Về sau y một mình đến tìm Ôn Ngộ Hà tìm hiểu chuyện hắn kể trước tòa, nhiều phụ nữ mắc bệnh giống nhau như thế, mà khả năng cao đến từ cùng một nguồn lây nhiễm. Hơn nữa, một cô gái trong đó rõ ràng đã nói có người ép cô ấy phát sinh quan hệ trong thời gian dài. Lâm Giang Nhai cho rằng thôn Bích Thủy rất có thể có kẻ kiểm soát tài nguyên t*nh d*c ẩn hình.

Để điều tra chuyện này, Lâm Giang Nhai nói y đã đến thôn Bích Thủy, nhưng ra trận không thuận lợi. Bầu không khí ở thôn đó rất kỳ dị, phụ nữ trong đó không dám nói chuyện với y, nói gì mà y là “đàn ông từ bên ngoài”, nói thêm vài câu sẽ bắt đầu chửi y. Sau đó mấy người phụ nữ hợp sức cầm xẻng cầm chổi trực tiếp đuổi y ra ngoài.

Thu Diễm nghe hết toàn bộ quá trình, hỏi thẳng một câu: “Anh cảm thấy phụ nữ trong thôn này không chỉ bị tấn công t*nh d*c tập thể, mà còn bị kiểm soát tinh thần?”

Lâm Giang Nhai nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất khó nói, vẫn chưa thể kết luận, bầu không khí kia… chỉ có đích thân tới đó trải nghiệm anh mới biết xảy ra chuyện gì.”

Thu Diễm gật đầu: “Lần này tôi tới đây vẫn có thời gian, hôm sau chúng ta lại đến một chuyến.”

Lâm Giang Nhai nói: “Thế thì phải nghĩ cách, trực tiếp xông vào như tôi lần trước, chắc sẽ không nhìn thấy được tình huống gì.”

Đến thị trấn Xuân Vụ, từ đường phố đã có thể đoán được kích thước của thị trấn này. Xe chạy qua một con sông, phía sau sông có một con đường chính. Đây là toàn cảnh thị trấn Xuân Vụ.

Càng gần thị trấn, nhịp tim Thu Diễm ngày càng mạnh. Lâm Giang Nhai lái xe đến con đường duy nhất, có một cửa tiệm treo “Phòng khám bệnh Xuân Vụ”. Thu Diễm xuống xe, ngẩng đầu quan sát bảng hiệu cửa hàng. Nắng tháng 6 rất chói mắt, anh hơi chóng mặt.

Cửa phòng khám bệnh mở rộng, Lâm Giang Nhai lớn tiếng gọi “Bác sĩ Ôn ơi”, nhưng không có ai trả lời y. Hai người đi vào trong, bên trong không có ai.

Lâm Giang Nhai tìm người từ trong ra ngoài: “Đi đâu rồi? Bác sĩ Ôn ơi!”

Thu Diễm đứng trong tiền sảnh nhỏ hẹp, nhìn chằm chằm một loạt giấy chứng nhận trên tường. Giấy phép kinh doanh của phòng khám, giấy phép vệ sinh, giấy chứng nhận tiêu chuẩn quản lý kinh doanh dược phẩm, giấy phép kinh doanh thuốc, còn có bản sao chứng chỉ hành nghề bác sĩ và chứng nhận trình độ bác sĩ của Ôn Ngộ Hà và một bác sĩ khác. Mỗi cái đều được đóng khung treo lên. Thu Diễm nhìn kỹ hai giấy chứng nhận của Ôn Ngộ Hà, cái thứ nhất do Bộ Y tế Quốc gia thống nhất cấp, cái thứ hai do Cục Y tế thành phố Lê Xuyên cấp. Thời gian cấp là một năm trước, mà bác sĩ còn lại thoạt nhìn là ông chủ lấy chứng nhận từ mười năm trước.

Thu Diễm suy đoán, trong lời kể vừa rồi của Lâm Giang Nhai, phòng khám bệnh này gần như do một mình Ôn Ngộ Hà xử lý, chắc bác sĩ kia chỉ là treo biển hành nghề.

Sau khi rời khỏi Trừng Giang, không ngờ Ôn Ngộ Hà tới đây thi chứng chỉ hành nghề. Thu Diễm nghĩ, người này đúng là khẩu thị tâm phi, lại bất ngờ ở mọi nơi.

Lâm Giang Nhai chưa tìm được người, lại gọi điện cho Ôn Ngộ Hà nhưng không ai nghe, đang bực bội người đi đâu thì bên ngoài cửa kính sau lưng vang lên tiếng xe máy ầm ầm. Thu Diễm xoay người, Lâm Giang Nhai sải bước vượt qua anh chắn trước người anh, mở cửa ra nói: “Trời ạ cậu đi đâu vậy? Cửa mở nhưng không thấy ai.”

Giọng nói của người kia truyền đến, tầm nhìn của Thu Diễm bị Lâm Giang Nhai chặn lại, không nhìn thấy, chỉ nghe người bên ngoài nói: “Bà cụ đi đứng không tiện, truyền nước xong em đưa bà về.”

Là hắn, giọng nói này có hóa thành tro Thu Diễm cũng nhận ra, lười biếng nhưng lại ngoan cố đến mức súng bắn không thủng.

Lâm Giang Nhai nói: “Anh dẫn thầy Tam Thu đến rồi, mau, hai người làm quen đi.”

Y tránh ra, Ôn Ngộ Hà xách chìa khóa xe máy, đứng trước cánh cửa hé mở, khoảnh khắc nhìn thấy Thu Diễm, toàn thân như bị khi niệm chú bất động.

Đến lúc này, Thu Diễm trái lại đã bình tĩnh lại. Anh im lặng quan sát mỗi một phản ứng nhỏ bé của Ôn Ngộ Hà, nhưng vẫn không chắc người này có cảm xúc gì khi nhìn thấy mình.

Nhưng anh đã tự đưa ra lựa chọn, duỗi tay về phía Ôn Ngộ Hà: “Chào cậu, bác sĩ Ôn.”

Lâm Giang Nhai không nhìn ra manh mối nào, nhiệt tình giải thích tên thật của Thu Diễm, nói cứ gọi “Thầy Thu” là được. Thầy Thu là nghiên cứu viên học viện Xã hội học Pháp luật của đại học Trừng Giang. Y còn nói gì đó nữa nhưng Thu Diễm không nghe lọt tai, chỉ nhìn Ôn Ngộ Hà. Thấy hắn chậm rãi hoàn hồn từ kinh ngạc, cũng nhìn mình, trong ánh mắt có một chút ôn hòa, hình như đang dùng ánh mắt hỏi anh, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?

Thu Diễm nhắc nhở mình rằng tất cả đều là ảo giác, anh đã có quá nhiều ảo giác từ Ôn Ngộ Hà. Những tưởng họ là người một nhà cùng chung chiến tuyến, những tưởng cuối cùng hắn cũng “buông bỏ” quá khứ, những tưởng hắn “không phải không quan tâm mình”. Thu Diễm sẽ không tin sự thân thiện của người này nữa.

Ôn Ngộ Hà vẫn gầy như thế, đường nét toàn thân sắc như lưỡi dao, xương lông mày cao, sống mũi cao, nếu không phải lông mi dài thì cả gương mặt không có bộ phận nào khiến người ta đến gần. Lần đầu tiên nhìn ảnh chụp Thu Diễm đã nói người này trông hung dữ. Bây giờ quen biết lâu như vậy, lại nhìn thấy nỗi đau lòng trên gương mặt bướng bỉnh này nhất.

Anh nghĩ mình điên thật rồi. Người này không nói không rằng chơi trò biến mất, nhẫn tâm lại tàn nhẫn. Khi gặp lại, mình vẫn thấy đau lòng, đúng là đồ đê tiện.

Ôn Ngộ Hà rất ít nói chuyện, Thu Diễm cảm thấy có lúc hắn nhìn mình, có lúc ánh mắt lại mù mịt xuyên qua anh. Thu Diễm ngắt lời Lâm Giang Nhai: “Nghe thầy Lâm nói cậu còn tự biện hộ cho mình trước tòa, học luật tốt đấy.”

Ánh mắt Ôn Ngộ Hà một lần nữa tập trung, cười nhạt, hơi tự giễu nói: “Bị cuộc sống ép, nhưng vẫn phải cảm ơn một người, nếu không có anh ấy, tôi cũng không nhớ được nhiều luật như vậy.”

Thu Diễm nói: “Thế à, người kia rất quan trọng với cậu?”

Ôn Ngộ Hà chậm rãi gật đầu, phun ra một chữ, “Phải.”

Lâu như vậy không gặp, cuối cùng vẫn có chút xa lạ. Nhưng trong tình huống này giả vờ làm người xa lạ lại rất vừa lúc. Thu Diễm tự dưng cảm thán kỹ năng diễn xuất của mình, lại cảm thán Ôn Ngộ Hà phối hợp không chê vào đâu được, nhưng không biết “giả vờ” này diễn cho ai xem. Lâm Giang Nhai à? Hay là cho chính họ?

Thu Diễm cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói, cuồn cuộn trong đầu và trong tim. Anh đã chuẩn bị tâm lý cuộc đời này có lẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng dưới bàn tay số phận lại đưa anh đến trước mặt đối phương. Anh cảm thán số phận vô thường, lại bắt đầu tin vào số phận.

Những lời nói riêng tư đó không thể nói ra lúc này, Lâm Giang Nhai đã tự nói đến chuyện chính. Nhắc đến thôn Bích Thủy, nói đã kể tình huống chung cho thầy Thu ở trên đường rồi, hỏi Ôn Ngộ Hà gần đây có tin tức mới gì muốn cập nhật không. Ôn Ngộ Hà nói: “Từ sau lần em bị buộc tội đó, chắc em đã vào danh sách đen của thôn Bích Thủy.”

Thu Diễm tập trung lại, suy nghĩ rồi nói: “Trong tình huống này vẫn phải vào thôn tự tìm hiểu, có lẽ cô gái buộc tội cậu là một điểm đột phá.”

Anh vừa dứt lời, Ôn Ngộ Hà đã phản đối: “Không được.”

Thu Diễm hơi ngẩn người: “Tại sao?”

“Anh là người bên ngoài, đến thôn làng trong núi mục tiêu quá rộng, hơn nữa rất nguy hiểm. Anh đừng nghĩ trên núi có nghĩa là người dân chất phác, cũng có thể là dã man chưa khai hóa. Chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

Lâm Giang Nhai cũng gật mạnh đầu: “Lần trước tôi đến bị đuổi ra ngoài chính là ví dụ.”

Thu Diễm nói: “Chắc chắn phải làm chuyện này, nếu không tôi tới đây điều tra nghiên cứu có ý nghĩa gì? Nếu không thể đi bằng cách bình thường thì tìm một lý do thích hợp mà đi.”

Mấy người tự suy nghĩ như đang mở cuộc họp nhỏ, Thu Diễm hỏi một câu: “Địa phương… Thôn Bích Thủy có đặc sản gì? Hoặc là tốt nhất là đặc sản văn hóa dân tộc?”

Lâm Giang Nhai trừng mắt: “Thực sự có! Thêu nước1 ở thôn đó rất nổi tiếng, là kỹ thuật cổ xưa, nhưng bây giờ nhân khẩu ngày càng ít, người biết nghề này cũng ngày càng ít. Không làm tốt công việc truyền lại và bảo vệ.”

[1]

Thu Diễm nói: “Vậy là được, để tôi nghĩ cách, làm một tờ công văn trao đổi và sưu tầm văn hóa dân gian, chúng ta có thể đường hoàng vào thôn.”

Lâm Giang Nhai vỗ tay một cái: “Cái này được! Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng với tư cách là người dẫn đường địa phương của anh.”

Ôn Ngộ Hà không thể vào thôn, hắn nhìn Thu Diễm, không nói gì nhưng trong ánh mắt tràn đầy phản đối.

Thu Diễm nhướng mày, hơi bất ngờ với phản ứng này của hắn.

Thu Diễm lại hỏi Lâm Giang Nhai tình hình chuẩn bị của tổ chức NGO. Lâm Giang Nhai thở dài một tiếng: “Khó, thực sự quá khó! Đầu tiên, NGO phải trực thuộc đơn vị cơ quan chính phủ, bản chất tổ chức của chúng tôi chỉ có thể thuộc quản lý của bộ phận dân chính. Nhưng có yêu cầu là không thể có NGO có tính chất giống nhau trong cùng khu vực. Đợt trước chúng tôi cố ý tìm mối liên hệ, tìm lãnh đạo bộ phận dân chính Lê Xuyên để nói chuyện này, xin tư vấn trước. Kết quả người ta chặn lại bằng một câu, nói những chuyện như tấn công t*nh d*c, quấy rối t*nh d*c, bạo lực gia đình đối với phụ nữ đều thuộc sự quản lý của Liên đoàn Phụ nữ. Liên đoàn Phụ nữ không quản được vẫn có cục công an, không cần thêm tổ chức ngoài định mức, các anh đừng lo nữa.”

Thu Diễm không hài lòng với ý kiến này: “Có rất nhiều chuyện Liên đoàn Phụ nữ không quản được, hơn nữa tấn công t*nh d*c là tấn công t*nh d*c, nạn nhân có đủ mọi giới tính, những nhóm thiểu số về giới tính đó nhận được ít sự quan tâm hơn từ xã hội.”

Lâm Giang Nhai gật đầu: “Lúc đó chúng tôi còn cố ý đọc một đoạn tài liệu trong bài viết của anh cho lãnh đạo kia, nói có bao nhiêu người không chủ động đi báo cảnh sát sau khi bị xâm phạm. Lãnh đạo kia nói Hồng Kông là Hồng Kông, đừng sử dụng dữ liệu bên đó cho chúng tôi, tôi thực sự…”

Thu Diễm có thể tượng tượng được tình hình khi đó. Một mặt phía Lâm Giang Nhai quả thực chuẩn bị thiếu, thiếu dữ liệu thiếu vụ án mẫu. Mặt khác, tình huống xã hội thực tế không xem trọng những trường hợp như vậy, chứ đừng nói đến việc thành lập tổ chức riêng cho nó.

Lâm Giang Nhai tính rất nhiều khó khăn trước mắt, ví dụ như hiện tại còn thiếu rất nhiều thành viên, quốc gia quy định tổ chức NGO nhất định phải có 50 thành viên cá nhân hoặc 30 thành viên đơn vị. Số lượng thành viên hỗn hợp tối thiểu cũng không được thấp hơn 50. Ngoài số lượng đơn thuần, càng coi trọng số lượng thành viên mẫu có đủ rộng hay không, phải bao gồm nhiều ngành nghề. Ngoài ra còn thiếu hỗ trợ tài chính cho các hoạt động trước mắt, còn cách rất xa so với con số cần thiết cho báo cáo xác minh vốn, v.v.

Thu Diễm đã hiểu tình huống cơ bản, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng. Thành lập một tổ chức NGO, ngoài những quy định và yêu cầu cứng nhắc này ra, thật ra rất thử thách cơ cấu quản trị của một địa phương. Rất nhiều tổ chức không thể làm ở một nơi nào đó, chuyển sang nơi khác chưa chắc là không thể được. Nếu chờ đến khi mọi công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, không thể làm ở Lê Xuyên có thể thử nộp đơn xin về Trừng Giang.

Nhưng bây giờ anh sẽ không nói những lời này, những điều này còn quá xa so với công việc vụn vặt trước mắt.

Bất tri bất giác đã chạng vạng tối, Lâm Giang Nhai đột nhiên dừng lại nhìn đồng hồ đeo tay, la lên một tiếng, nói quên mất buổi tối y còn có lớp. Bây giờ y phải quay về, nói với Thu Diễm: “Thầy Thu, tôi đã sắp xếp cho anh một phòng ký túc xá nhân viên ở đại học chúng tôi, tôi cũng ở đó. Điều kiện hơi sơ sài, phiền anh ở tạm. Nhưng ở trong trường, chúng ta làm việc sẽ tiện hơn.”

Thu Diễm hơi ngẩn ra, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Ôn Ngộ Hà. Ôn Ngộ Hà cũng nhìn anh, nhưng không nói gì. Thu Diễm đột nhiên sinh ra kích động, nói với Lâm Giang Nhai: “Thầy Lâm này, hay là tôi ở trên trấn. Tôi đoán công văn trao đổi kia phải mất hai, ba ngày mới xin được, đến lúc đó chúng ta lại cùng đến thôn Bích Thủy. Nơi này cũng gần chỗ đó, hai ngày nay tôi muốn tự đi dạo xung quanh thôn.”

Lâm Giang Nhai hơi bất ngờ, gãi đầu “Ồ” một tiếng, hình như hơi khó hiểu với quyết định muốn ở lại thị trấn Xuân Vụ của Thu Diễm. Lúc này Ôn Ngộ Hà đứng dậy nói: “Không sao, ở đâu cũng như nhau. Lát nữa em dẫn thầy Thu đi tìm khách sạn tốt, để em sắp xếp là được.”

Lúc này Lâm Giang Nhai mới gật đầu: “Được, được, vậy chuyện này làm phiền bác sĩ Ôn, phải tiếp đãi thầy Thu của chúng ta cho tốt đấy.”

Lại dông dài một chuỗi lời nói mới đi ra ngoài, Thu Diễm đến ghế sau xe lấy vali của mình xuống, nhìn Lâm Giang Nhai lái xe quay đầu ra khỏi thị trấn nhỏ trong ánh hoàng hôn.

Chập tối đầu hạ luôn trong trẻo sáng sủa. Từ góc nhìn của Thu Diễm, Ôn Ngộ Hà đứng ngược sáng, ánh sáng vàng mềm mại trên đỉnh đầu và toàn thân, họ ngơ ngác nhìn nhau. Ôn Ngộ Hà híp mắt lại trong ánh sáng, nở nụ cười nhạt, đến gần Thu Diễm vài bước, nói bằng âm thanh chỉ có đối phương nghe thấy: “Đã lâu không gặp, cán bộ cải huấn.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.