Ôn Ngộ Hà mỉm cười đứng trong ánh sáng, ánh mắt không rời khỏi Thu Diễm một phút nào: “Là anh thật này.”
Thu Diễm bất ngờ hỏi: “Là sao?”
Ôn Ngộ Hà nói: “Lúc Lâm Giang Nhai cho tôi xem bài viết kia, tôi luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, không biết tại sao lại nghĩ đến anh, thế mà đúng thật.”
Thu Diễm cúi đầu cười một tiếng, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Nếu cậu sớm biết đó là tôi, liệu có ở lại đây chờ tôi đến không?”
Anh hỏi rất bình tĩnh, hình như trong lòng đã đoán trước được câu trả lời, nhưng Ôn Ngộ Hà hơi im lặng rồi đáp: “Có.”
Thu Diễm lại bất ngờ, anh nhíu mày: “Vậy tại sao hai năm trước phải tránh tôi như rắn rết?”
Hình như Ôn Ngộ Hà hơi khó xử, xoa đầu không nói gì.
Thu Diễm không định bỏ qua cho hắn, cơ hội cầu thần bái phật cũng chưa chắc đã có được, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua, anh truy hỏi: “Cậu có biết ngày cậu ra tù tôi đến đón cậu không? Không chờ được người, lại tìm cậu khắp nơi. Tôi đã đi tìm tất cả những nơi cậu có thể xuất hiện, chỉ thiếu điều đào sâu ba thước toàn bộ Trừng Giang, vẫn không tìm được.”
Ôn Ngộ Hà nói: “Tôi biết.”
Thu Diễm sững sờ, khó tin: “Cậu biết?”
Ở một nơi nhỏ, ven đường người qua lại, cảm xúc của Thu Diễm hơi kích động. Họ đứng thế này thực sự quá bắt mắt, đã có người hóng hớt từ xa phe phẩy quạt đang xem kịch. Ôn Ngộ Hà đẩy vali của anh vào phòng khám: “Đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861883/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.