Mặc dù trời tối rất nhanh nhưng thật ra vẫn sớm, ăn cơm xong vẫn chưa đến 8 giờ.
Ôn Ngộ Hà nói: “Buổi tối ở đây không có hoạt động giải trí gì, có lẽ anh sẽ thấy chán.”
Thu Diễm đứng ở cửa tiền sảnh nhìn ra bên ngoài, mặc dù không bằng cuộc sống về đêm ở thành phố, nhưng trên con phố duy nhất của cả thị trấn vẫn có chút hơi người. Có quán ven đường, có chợ đêm, các cửa hàng vẫn đang mở cửa. Anh nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đi đâu cũng được.”
Ôn Ngộ Hà khóa cửa lại, treo biển thông báo “Có việc ra ngoài, lát nữa về” trên cửa kính, còn để lại số điện thoại liên lạc. Thu Diễm nhìn hắn bận rộn, hỏi: “Phòng khám này chỉ có mình cậu à? Có làm xuể không?”
“Vốn có một người nữa, ban đầu là cộng sự, trình độ chuyên môn gì đó đều là của anh ta. Giờ anh ta đi học tiến sĩ rồi, nên tôi đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn ở đây.”
Lại nói: “Tình huống của tôi không thể đến bệnh viện công.”
Thu Diễm hỏi như lơ đãng: “Ai vậy, quen nhau như thế nào?”
Ôn Ngộ Hà dẫn anh đi dọc con phố chẳng có mục đích gì, vừa nói: “Một người quen trong tù… Giới thiệu.”
“Vì vậy cậu mới đến đây?”
“Cũng đúng, cũng không đúng.” Ôn Ngộ Hà do dự một lát, giọng điệu có phần chân thành: “Chắc có cả, Thu Diễm, khi đó tôi đi đâu cũng được.”
“Chỉ cần không ở Trừng Giang là được, đúng không?” Thu Diễm hỏi, cố gắng khiến giọng mình không lộ vẻ hùng hổ dọa người.
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861884/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.