Ngày hôm sau, trời sáng choang Thu Diễm mới tỉnh.
Không biết rèm cửa được Ôn Ngộ Hà kéo lại lúc nào, trong căn gác tối tăm, không biết sáng hay chiều. Thu Diễm đã tỉnh mấy giây, nghe thấy tiếng Ôn Ngộ Hà nói chuyện với người khác bên dưới, mới nhớ ra bây giờ là lúc nào.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm xúc khó nói nên lời. Từ cơ thể đến trái tim, có thể nói là vui vẻ, hạnh phúc, lại mang chút chua xót không nói ra được.
Lúc này nhớ lại chuyện tối qua, có cảm giác không chân thật mãnh liệt, làm người ta xấu hổ lại phấn khích. Thu Diễm quấn chặt chăn, trùm đầu điều chỉnh tâm trạng một lúc mới thò đầu ra thở hổn hển.
Hình như sống lại rồi.
Tấm trải sàn bên chiếu tatami tối qua Ôn Ngộ Hà trải cho mình đã được cất vào tủ, Thu Diễm biết những thứ đó sẽ không được lấy ra nữa. Anh ngồi trên nệm, trong lòng cảm thấy hài lòng.
Rời giường mặc quần áo, xếp gọn nệm chăn gối, xuống tầng rửa mặt.
Ôn Ngộ Hà đang khám bệnh cho bệnh nhân trong phòng kiểm tra, nghe tiếng tiếng động hắn lớn tiếng nói: “Trong bếp có bữa sáng, tôi ăn rồi, lát nữa anh tự ăn đi.”
“Được.” Thu Diễm đứng ở đầu bậc thang, thò đầu liếc nhìn bác sĩ Ôn treo ống nghe bệnh trong phòng kiểm tra. Trước khi đối phương ngước mắt đối mắt, anh nhanh chóng lách mình vào phòng tắm.
Bên cạnh bồn rửa mặt có sửa sổ nhỏ, Thu Diễm vừa đánh răng vừa nhìn bóng cây và ánh nắng bên ngoài. Núi vẫn là núi đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861886/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.