Ôn Ngộ Hà xuống tầng làm việc, Thu Diễm nằm một lúc lâu như giả chết mới rời giường đi vệ sinh.
Đến khi anh đứng dậy đi lại, mới phát hiện sự kỳ lạ ở chỗ nào đó trên cơ thể mình không thể bỏ qua.
Đứng trên căn gác một lúc lâu, cảm thấy thật nực cười. Luôn tự cho rằng thể lực cực kỳ tốt, 13 tuổi đã có thể cứu Ôn Ngộ Hà khỏi con sông, không ngờ một khi bị hắn đè bẹp, ngay cả tư thế đi đường của mình cũng thay đổi?
Chậm rãi dịch bước xuống tầng, Ôn Ngộ Hà nghe thấy tiếng động đi từ tiền sảnh đến, ngẩng đầu nhìn anh. Thu Diễm đứng lại, anh biết chỉ cần cử động Ôn Ngộ Hà nhất định có thể phát hiện ra manh mối. Nhưng mà cứ đứng như vậy hình như cũng kỳ lạ, Ôn Ngộ Hà nhìn anh: “Đi được không?”
Thu Diễm lập tức đỏ mặt: “Sao cậu phiền thế?”
Ôn Ngộ Hà không nói gì “Ờ” một tiếng: “Vậy tôi mặc kệ anh, có gì hãy gọi tôi.”
“Ừ.”
Sau khi hắn đi, Thu Diễm mới tiếp tục chậm rãi dịch bước vào nhà tắm đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, xoa eo nghĩ, ngày hôm nay xem như lãng phí rồi.
Nhưng hôm nay cũng không có việc gì. Lâm Giang Nhai phải đi dạy, vẫn chưa lấy được công văng của Bộ tuyên truyền tỉnh ủy. Trời vẫn mưa to, anh cũng không làm được gì. Hình như ông trời đã cho anh cơ hội yên tâm thoải mái nằm ngửa.
Ôn Ngộ Hà lại ra ngoài, Thu Diễm nghe thấy tiếng xe máy. Mưa to như thế người này cũng không nói muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861889/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.