Con đường từ thị trấn Xuân Vụ đến thôn Bích Thủy rất xấu. Trước đó Thu Diễm đã kiểm tra khoảng cách trên bản đồ, cũng không xa lắm, chưa đến 20 cây số. Nhưng đường núi vòng vèo đổ nát, mất nhiều thời gian hơn so với lái xe bình thường trong thành phố gấp hai, ba lần.
Cũng may chiếc xe bán tải nội địa của Lâm Giang Nhai chịu được, y cũng quen thuộc địa hình nơi đây. Trên đường đi, y hỏi Thu Diễm: “Lần này chúng ta đến là tùy cơ ứng biến hay là án binh bất động trước?”
Thu Diễm đáp: “Chuyến đi đầu tiên, cố gắng án binh bất động, tìm hiểu tình hình trước đã.”
Lâm Giang Nhai vỗ ngực: “Chúng ta có công văn, họ cũng không làm gì được chúng ta. Anh không biết đâu, những người ở nơi nhỏ đều rất mê tín uy quyền của quan.”
Thu Diễm cũng biết điều này mới rầm rộ xin một công văn chính thức đến đây.
Phong cảnh dọc đường tuyệt đẹp, càng đến gần thôn Bích Thủy, phong cảnh càng động lòng người. Nhưng Thu Diễm đã qua giai đoạn ban đầu cảm thấy mọi thứ ở nơi đây đều đẹp. Những ngọn núi lớn ngăn cách tiếng ồn ào náo động của thế giới, cũng ngăn cản nền văn minh phát triển, là một thanh kiếm hai lưỡi.
Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của trưởng thôn Bích Thủy, tiếng phổ thông của người đàn ông rất sứt sẹo, nói đã nhận được thông báo hôm nay có lãnh đạo sẽ đến khảo sát, hỏi họ mấy giờ đến.
Thu Diễm nói khoảng nửa tiếng nữa, lại nói bọn anh không phải lãnh đạo, chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861890/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.