Đường núi trong đêm tất nhiên không hợp để đua xe, nhưng Ôn Ngộ Hà lắp thêm đèn pha trước xe, chiếu sáng mặt đường, xe chạy vững vàng trên mặt đường đầy đá vụn đất vàng.
Thậm chí cho người ta cảm giác an toàn hơn xe bán tải của Lâm Giang Nhai. Thu Diễm áp má lên lưng hắn, trong đầu vẫn là cú đạp cửa như sấm kia.
Ôn Ngộ Hà đến khi nào? Thu Diễm không biết. Anh đang nghĩ, vì quá giờ anh phải về nhưng vẫn chưa thấy người đâu, Ôn Ngộ Hà lo lắng nên dứt khoát chạy đi tìm người? Hay là đã nghĩ kỹ hôm nay sẽ tới đón anh?
Xét theo thời gian, tất nhiên là cái trước có khả năng lớn hơn. Suốt quãng đường phi nhanh xóc nảy, vô số suy nghĩ lộn xộn chạy qua trong đầu Thu Diễm. Nếu hôm nay Ôn Ngộ Hà không đến, anh sẽ như thế nào? Sẽ bị nhốt trong ủy ban thông cả đêm ư?
Nhưng Ôn Ngộ Hà nhất định sẽ đến, Thu Diễm biết.
Quay lại phòng khám bệnh, Ôn Ngộ Hà vẫn giống như chưa hết giận. Thu Diễm cũng không biết hắn cáu kỉnh như vậy từ đâu ra, ném xe máy trước cửa, đi vào liền cướp ba lô của Thu Diễm lục tìm một lúc, sổ, bút, tai nghe… đổ hết đồ đạc lộn xộn lên bàn, không tìm được thứ hắn cần. Hắn hỏi Thu Diễm: “Ví anh đâu? Đưa thẻ căn cước cho tôi.”
Thu Diễm hỏi hắn: “Cậu muốn làm gì?”
Có vẻ như Ôn Ngộ Hà đang cố hết sức kiềm chế tính tình của mình, bàn tay cố chấp duỗi về phía anh: “Tôi nói, đưa thẻ căn cước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861895/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.