“Ngô Phương Lâm chết rồi.”
Nửa đêm Thu Diễm nhận được điện thoại của Ngô Vị, khi nghe thấy câu này, anh bật dậy khỏi giường: “Gì cơ?!”
Ngô Vị thở hổn hển ở đầu kia điện thoại, xung quanh rất ồn, còn có người khóc lóc có người tức giận mắng. Ngô Vị vội nói: “Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới ngay, các cậu có muốn đến không?”
Trong đầu Thu Diễm hơi rối: “Được, tôi đến.”
Ngô Vị nói: “Ừ, ở nhà Diêu Tiểu Đào, chúng tôi đang ở đây, chờ cậu.” Sau đó cúp máy.
Thu Diễm cầm điện thoại sững sờ thất thần, Ôn Ngộ Hà cũng ngồi dậy. Thu Diễm nói với hắn: “Ngô Phương Lâm chết rồi, hình như… Chết trong nhà Diêu Tiểu Đào.”
Ôn Ngộ Hà cũng sửng sốt, sau đó hỏi Thu Diễm: “Giờ anh muốn tới đó à?”
“Ừ.” Thu Diễm gật đầu, biến cố này đến quá đột ngột, vẫn chưa tìm được bằng chứng, người đã chết? Tại sao lại chết trong nhà Diêu Tiểu Đào?
Ôn Ngộ Hà rời giường thay quần áo: “Em đi cùng anh.”
Chiếc xe máy lao nhanh như bay trên đường núi trong đêm, cũng may trăng vừa to vừa tròn, Ôn Ngộ Hà lại gắn thêm đèn trước xe, con đường vào thôn rất thông thoáng.
Trên đường đi hai người không nói chuyện, Thu Diễm chỉ đường. Anh vẫn nhớ hướng nhà Diêu Tiểu Đào, xe máy chạy thẳng đến cổng nhà.
Thật ra dù không nhớ rõ đường cũng không sao, đêm nay cả thôn Bích Thủy dường như đều không ngủ. Nhà Diêu Tiểu Đào đã bị bao vây kín mít, cảnh sát cũng đã tới, mặt đỏ tía tai đang quát lên với trưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861898/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.