🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chiều hôm đó, cục thành phố Lê Xuyên mới cử pháp y tới, đồn cảnh sát thị trấn liên hệ với Ôn Ngộ Hà, mời hắn đến hỗ trợ kiểm tra vì không đủ chuyên gia. Đồng thời nói rõ hắn chỉ hỗ trợ pháp y, nhưng không thể ký tên trong giấy kiểm tra.

Ôn Ngộ Hà nói với Thu Diễm một tiếng rồi ra ngoài, đến thẳng phòng phẫu thuật của nhà tang lễ, pháp y của cục thành phố đã tới. Sau khi kiểm tra đã phát hiện một vết thương trí mạng nhất là vết đâm xuyên từ sau lưng qua phổi, là vết dao dài nhất sâu nhất Ôn Ngộ Hà quan sát được ngày hôm qua.

Lúc này bác sĩ pháp y và Ôn Ngộ Hà so sánh kỹ “hung khí” và vết dao trên người Ngô Phương Lâm, phát hiện kích thước không khớp. Mặc dù chênh lệch không lớn, nhưng chuyện này không phải “tương tự là được”, sai một ly đi nghìn dặm. Lúc này Ôn Ngộ Hà phán đoán cái gọi là “hung khí” tìm được ở hiện trường không phải thật, pháp y cầm con dao kia so sánh một lát, vết dao trí mạng như vậy cần độ mạnh, độ chính xác và góc độ, đều không khớp với hoàn cảnh xảy ra xâm hại t*nh d*c. Ít nhất, không phải hành vi mà một người đang bị xâm hại t*nh d*c có thể làm được.

Suy đoán trước đó của Ôn Ngộ Hà được chính thức ghi vào báo cáo khám nghiệm tử thi, ký tên pháp y của cục thành phố. Diêu Tiểu Đào lập tức bị thẩm vấn lần hai.

Lúc này Thu Diễm là luật sư của cô cũng chạy đến đồn cảnh sát, nhưng trong toàn bộ quá trình lập biên bản lần hai, Diêu Tiểu Đào chỉ khóc mãi, không nói gì, cảnh sát cũng không biết làm sao với cô gái này. Bằng chứng của pháp y nắm trong tay, Diêu Tiểu Đào không phải hung thủ, nhưng chắc chắn cô biết ai là hung thủ. Cảnh sát nói: “Nếu cô còn tiếp tục bao che, cũng là phạm tội đấy, cô biết không?”

Không thể lập biên bản được nữa, Thu Diễm đề nghị anh sẽ nói chuyện với Diêu Tiểu Đào trước.

Trong phòng thẩm vấn, Thu Diễm lẳng lặng nhìn cô. Diêu Tiểu Đào co ro trên ghế, hình như khóc mệt rồi, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Thu Diễm nói: “Em là nạn nhân, nếu em không nói sự thật, những người từng làm tổn thương em sẽ không bao giờ trả giá xứng đáng.”

Diêu Tiểu Đào lại lắc đầu, mắt sưng đỏ nhìn Thu Diễm: “Không, hắn đã trả giá rất lớn, hắn chết rồi, cho nên những cái khác đều không quan trọng nữa.”

Thu Diễm nhíu mày: “Không phải như vậy, nếu bây giờ em không nói sự thật, thật ra còn giống như em đang giúp Ngô Phương Lâm, em hiểu không?”

Diêu Tiểu Đào rất cố chấp, như có một chân lý nào đó mà cô đã xác nhận. Thu Diễm nói: “Em đang bảo vệ ai? Bảo vệ người thực sự giết Ngô Phương Lâm, em cho rằng mình bao che cho hắn, làm lời khai giả là đáng giá?”

Cuối cùng Diêu Tiểu Đào cũng có vẻ hơi căng thẳng, Thu Diễm trực tiếp hỏi: “Hắn là ai? Là bố em?” Quan sát Diêu Tiểu Đào, đối phương bình tĩnh, anh lại hỏi: “Là Ngô Vị?”

Đối phương phủ nhận như phản xạ có điều kiện: “Không phải! Đều không phải! Anh đừng hỏi nữa, em nói rồi, là em giết, tại sao các anh không tin!”

Hai lần thẩm vấn không có chút tiến triển nào, suy nghĩ của Diêu Tiểu Đào không khó đoán. Cô hận Ngô Phương Lâm, mà có người giải quyết vấn đề khó này giúp cô, tự nhiên cô có qua có lại, nhận chuyện đâm người. Vốn dĩ, nếu không phải lúc đó Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà kiên trì nhất định phải để pháp y khám nghiệm tử thi, vụ án đơn giản này đã kết án ngay tại chỗ.

Khi hỏi tên Ngô Vị, Thu Diễm cũng mang thái độ thăm dò mà ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được. Thứ nhất anh chỉ hơi nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng, thứ hai, nếu là Ngô Vị, không biết động cơ anh ta làm chuyện này là gì. Anh ta và Ngô Phương Lâm không có thù hận gì lớn, mặc dù từng có xung đột vì chuyện Lương Quyên Quyên sảy thai, nhưng anh ta không đáng giết người vì chuyện này. “Người thông minh” như Ngô Vị không đến mức làm vậy.

Đến tối, cảnh sát thẩm vấn đều đã mất kiên nhẫn, dự định từ bỏ lời khai của Diêu Tiểu Đào. Kết quả có người tự đến đồn cảnh sát đầu thú, là cha Diêu Tiểu Đào, chủ động thừa nhận ông ta đâm Ngô Phương Lâm ở sau lưng.

Ngô Vị đưa cha Diêu tới đây, cả đồn cảnh sát xôn xao. Cảnh sát nhanh chóng đi lập biên bản cho cha Diêu. Nhìn người đàn ông trung niên đi đứng không tiện, một bước thở ba lần này, Thu Diễm rơi vào trầm tư.

Cha Diêu không chỉ khóc lóc mắng Ngô Phương Lâm không bằng chó lợn ở đại sảnh, mà còn mang theo hung khí thật đến, một con dao dưa hấu lưỡi hẹp rất sắc bén, trên dao thậm chí còn dính vết máu. Cảnh sát lập tức mang con dao đi cho pháp y kiểm tra.

Vẫn chưa lập biên bản, cha Diêu đã ôm đầu khóc rống trong đồn cảnh sát.

Các cảnh sát lại trông có vẻ thoải mái, có bằng chứng, có hung thủ đầu thú. Động cơ giết người của cha Diêu cũng rõ ràng, không thể chịu đựng Ngô Phương Lâm xâm hại con gái mình trong thời gian dài được nữa, phẫn nộ hại người.

Thu Diễm vẫn chờ ở đồn cảnh sát cho đến khi cha Diêu lấy lời khai xong.

Trong lời khai mới kia, ông ta miêu tả đâm dao từ phía sau như thế nào, những điều này đều khớp với báo cáo kiểm tra của pháp y. Hung khí ông ta mang đến cũng khớp với kích thước và vết máu trên thi thể. Mọi người trong đồn cảnh sát đều vội vàng nhưng sắc mặt vui mừng, kêu la có thể kết thúc vụ án rồi.

Ngô Vị lẳng lặng ngồi trên ghế dài, Thu Diễm quan sát anh ta, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm cha Diêu ôm đầu khóc lóc. Thu Diễm đi tới bắt chuyện: “Hơi bất ngờ.”

Ngô Vị gật đầu: “Thật ra tôi cũng đoán được, Tiểu Đào không có sức đó, lúc ấy lại trong hoàn cảnh kia…”

Vẻ mặt Ngô Vị vô cùng thương xót, thậm chí còn thở dài một tiếng: “Kẻ ác hành hung, cuối cùng lại thường là người thành thật trả giá đắt, quá bất công.”

Bây giờ Thu Diễm có cảm xúc rất phức tạp với Ngô Vị, anh không thể xem anh ta là người xấu thực sự, nhưng cũng không thể tin Ngô Vị. Thậm chí, ngay cả “kỹ năng diễn xuất” của anh ta, Thu Diễm cũng khó có thể đánh giá là tốt hay tệ. Nếu nói kỹ năng diễn xuất vụng về, cho đến bây giờ Ngô Vị chưa để lộ sơ hở gì. Nhưng nếu nói kỹ năng diễn xuất đỉnh chóp, anh ta khiến Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà phòng bị, cái này không được tính là đỉnh chóp.

Trong chuyện của Diêu Tiểu Đào, Thu Diễm tình nguyện mình đã nghĩ nhiều.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, cảnh sát khép lại vụ án ngay tại chỗ, xác nhận cha Diêu là hung thủ giết người. Nhưng xét thấy ông vì bảo vệ con gái, sự thật Ngô Phương Lâm xâm phạm Diêu Tiểu Đào nhiều năm qua, và tình trạng sức khỏe của cha Diêu, Thu Diễm đoán chắc bản án sẽ nhẹ. Vụ án được chuyển giao cho viện kiểm sát trên cơ sở sự thật rõ ràng, chờ tòa án tuyên án.

Đêm nay người ở lại trại tạm giam đổi thành cha Diêu, Ngô Vị đưa Diêu Tiểu Đào về thôn. Lúc gần đi, Diêu Tiểu Đào hỏi Thu Diễm một câu: “Thầy Thu ơi, tình huống của bố em, sẽ bị phán tử hình à?”

Thu Diễm ăn ngay nói thật: “Không, thẩm phán sẽ tổng hợp cân nhắc mức hình phạt, không phải ai giết người cũng phải đền mạng.”

Hình như Diêu Tiểu Đào hơi yên tâm, lại nhìn về phía Ngô Vị. Dường như cho dù Thu Diễm nói câu này với thân phận luật sư, cô vẫn phải nhận được khẳng định từ Ngô Vị mới có thể tin hoàn toàn. Lúc này Ngô Vị gật đầu: “Chúng ta phải tin thầy Thu.”

Bấy giờ Diêu Tiểu Đào mới cúi người với Thu Diễm: “Cảm ơn thầy Thu.”

Trong bóng đêm, Ôn Ngộ Hà ngồi trên xe máy bên kia đường chờ Thu Diễm, Diêu Tiểu Đào cũng nhìn thấy, cô sững sờ. Ôn Ngộ Hà không có phản ứng gì với cô, trực tiếp vẫy tay với Thu Diễm. Thu Diễm đi tới nói: “Lần trước ở trong thôn Diêu Tiểu Đào nói với anh, cô ấy có lỗi với em.”

Ôn Ngộ Hà lạnh nhạt nói: “Chẳng có gì phải xin lỗi, khi đó cô ấy không biết mình đang làm gì, hy vọng bây giờ đã tỉnh táo.”

Nghe lời này, Thu Diễm nhìn cô gái ngơ ngác, cảm thấy bây giờ cô cũng chưa chắc đã tỉnh táo.

Thu Diễm ngồi lên sau xe máy, Ôn Ngộ Hà vẫy tay với Ngô Vị và Diêu Tiểu Đào, xe gầm rú rời đi.

Một vụ án giết người lớn như thế cứ kết thúc như vậy. Mặc dù có vẻ cần gì có đó, bằng chứng, lời khai đều không thiếu, nhưng Thu Diễm luôn cảm thấy vụ án này kết thúc quá vội vàng. Buổi tối lúc ăn cơm, anh nói cảm nhận này với Ôn Ngộ Hà: “Giống như vụ án của Lợi Ninh năm đó, được coi là vụ án bắt cóc, lời khai của kẻ bắt cóc cái gì cũng có, nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Bây giờ vụ án của Diêu Tiểu Đào cũng cho anh cảm giác giống vậy.”

Vẻ mặt Ôn Ngộ Hà hờ hững, không nói gì. Thu Diễm lại nói: “Lợi Ninh có em kiên trì vì anh ấy, nhưng Ngô Phương Lâm, ngoại trừ cha cậu ta đuổi theo hô hào muốn điều tra hung thủ, những người khác ước gì có thể nhanh kết thúc vụ án. Ai là hung thủ cũng được, chẳng có ai quan tâm chuyện này.”

Ôn Ngộ Hà gật đầu: “Người g**t ch*t kẻ ác sẽ chỉ được tôn sùng là anh hùng.”

Thu Diễm đột nhiên nghĩ, nếu có người thực sự lợi dụng tâm lý này, đó là chuyện vô cùng đáng sợ.

Ngô Phương Lâm xâm phạm Diêu Tiểu Đào trong thời gian dài là thật. Dựa theo hồ sơ khám bệnh trước đó ở chỗ Ôn Ngộ Hà, như vậy Ngô Phương Lâm chắc chắn là người xâm hại t*nh d*c tập thể ẩn núp ở thôn Bích Thủy. Nhưng cho đến khi hắn ta chết, thông Bích Thủy cũng không có nạn nhân thứ hai đứng ra chỉ rõ những việc ác hắn ta đã làm khi còn sống. Những người từng bị xâm phạm chắc hẳn nhiều nhất cũng chỉ phỉ nhổ vài câu ở sau lưng, thậm chí may mắn mình không cần lộ diện mất mặt. Còn kẻ ác cứ chết như vậy, thực sự là một chuyện vô cùng may mắn.

Một vụ án kết thúc, nhưng Thu Diễm không cảm thấy nhẹ nhõm nhiều. Cái chết của Ngô Phương Lâm hình như đã đẩy hướng nghiên cứu của anh đi xa hơn.

Về mặt ý nghĩa xã hội, một tội phạm cưỡng h**p chết tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng theo quan điểm của Thu Diễm, kẻ ác làm ra hành động tồi tệ chết rồi, tội ác của hắn khi còn sống vẫn chưa được công bố đầy đủ, ảnh hưởng xấu đến xã hội vẫn chưa được tố giác. Cái chết như vậy rất “vô nghĩa”. Giống như một vụ án quan trọng vốn có thể gây ra phản ánh trong xã hội, cuối cùng lại trở thành “pháo xịt”.

Nhưng người đã chết, lại càng không có ai đứng ra, cũng không thể tìm được cái gọi là “bằng chứng” nữa. Trong lòng Thu Diễm buồn bực kinh khủng.

Anh lên tầng gọi điện với Lâm Giang Nhai, tinh thần chán nản nói những ảnh hưởng tiêu cực do cái chết của Ngô Phương Lâm mang đến. Lâm Giang Nhai hoàn toàn hiểu tâm trạng của anh, nhưng chuyện này cuối cùng thậm chí không tìm được đối tượng để chửi mắng.

Đặt điện thoại xuống, Thu Diễm nhận ra một vấn đề khác nghiêm trọng hơn. Anh đến để nghiên cứu các mẫu vụ án ở thôn Bích Thủy, hiện giờ những mẫu này đã không tồn tại nữa, anh không có lý do gì ở lại đây. Sau khi viết báo cáo những chuyện xảy ra ở đây nộp cho viện nghiên cứu, chắc anh sẽ bị gọi về.

Buổi tối, như thường lệ có ông bà tản bộ đến phòng khám, Ôn Ngộ Hà trò chuyện câu được câu không với họ, thuận tiện bán vài lọ thuốc cao và viên canxi. Thu Diễm ở trên gác nghe tiếng động dưới tầng, giọng nói chuyện uể oải đặc thù lúc Ôn Ngộ Hà không chú ý. Đột nhiên trong lòng anh rất không chắc chắn, nếu phải về Trừng Giang, Ôn Ngộ Hà có bằng lòng đi cùng anh không?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.