Rất khuya, Ôn Ngộ Hà mới lên đi ngủ. Thu Diễm phe phẩy quạt xếp quạt cho hắn. Ôn Ngộ Hà nhận lấy quạt cho Thu Diễm, hai người tạm thời không nói gì.
Một lát sau, Thu Diễm hạ giọng hỏi: “Giữ làm kỷ niệm?”
Ôn Ngộ Hà dừng quạt gió một lát, tiếp đó nói: “Anh phải về mà?”
Thu Diễm chưa bao giờ nói chuyện này với hắn, quay đầu hỏi: “Sao em biết?”
Ôn Ngộ Hà nói: “Lúc anh gọi điện với giáo viên hướng dẫn em nghe thấy.” Lại bổ sung một câu: “Không cố ý.”
Thu Diễm giữ bàn tay quạt gió của Ôn Ngộ Hà lại: “Vậy em có tính toán gì?”
Ôn Ngộ Hà không lên tiếng, Thu Diễm nói: “Em biết anh sắp về nên mua cái quạt này làm quà kỷ niệm, coi như thôi?”
Lúc nói tới đây anh đã bắt đầu tức giận, anh cũng không biết nếu xác nhận Ôn Ngộ Hà chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của hai người, anh nên xử lý cục diện này như thế nào.
Ôn Ngộ Hà lại nói: “Không, không phải.”
“Vậy là gì?” Thu Diễm truy hỏi.
Ôn Ngộ Hà nghiêng người nhìn anh, chậm rãi nói: “Thu Diễm, em tự nhận mình không phải một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, muốn gì cũng không có, cho nên dù anh nói anh phải về Trừng Giang, có lẽ sau này cũng không quay lại nữa, em có thể hiểu được.”
Thu Diễm ngẩn người một lúc lâu, mới hỏi một cách khó tin: “Gì cơ? Em cho rằng anh phải về Trừng Giang nghĩa là sẽ rời xa em?”
Ôn Ngộ Hà “Ừ” một tiếng, trong lòng Thu Diễm có cảm giác chưa từng có, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861902/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.