🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Về nhà với em đi.

—— oOo ——

“Xin lỗi quý khách, thẻ ngân hàng này của anh cũng bị đóng băng rồi.”

Ba ngày sau, chiếc thẻ ngân hàng duy nhất đứng tên Hàn Thanh Túc cũng không thể sử dụng nữa.

“Tiền phòng tuần này của anh là sáu vạn bảy ngàn ba trăm chín mươi hai tệ.” Lễ tân nói.

Hàn Thanh Túc nhíu mày: “Tại sao thẻ này lại bị đóng băng?”

“Xin lỗi anh, chúng tôi cũng không rõ, có lẽ anh nên đến ngân hàng hỏi thử.” Lễ tân mỉm cười, “Xin hỏi anh định thanh toán bằng cách nào ạ?”

Hàn Thanh Túc không thể ngờ được có ngày mình lại bị mấy chục ngàn làm khó, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải là xấu hổ, mà là phẫn nộ.

Đúng lúc này, di động vang lên.

“Chờ một chút.” Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua điện thoại, đi sang một bên, nhận cuộc gọi.

“Anh Túc.” Thanh âm có chút ngạc nhiên và mừng rỡ của Sở Cảnh Nguyên truyền đến từ bên kia, “Rốt cuộc anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi, em còn tưởng…”

“Chuyện thẻ ngân hàng là sao?” Hàn Thanh Túc cắt ngang mấy lời vô nghĩa của đối phương.

Sở Cảnh Nguyên sửng sốt một chút: “Hả?”

“Mẹ nó bớt giả ngu với tôi!” Hàn Thanh Túc áp xuống lửa giận, đi mấy bước, “Sở Cảnh Nguyên, tôi đối xử với cậu không tệ nhỉ? Mấy năm qua tôi đào tim đào phổi cho cậu, đưa cậu quản lý toàn bộ tài sản đứng tên tôi, cậu đáp lại tôi thế này!? Rốt cuộc Tần Phù cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì mà cậu trung thành với gã như thế?”

“Anh Túc, bảy trăm vạn tệ trong tấm thẻ đó em thật sự không động vào, em không biết vì sao lại bị đóng băng.” Sở Cảnh Nguyên nhẹ giọng nói, “Anh đừng nóng, anh về thành phố A đi, em giúp anh tra lại mấy khoản tiền đó…”

“Bảy trăm vạn mà cũng gọi là tiền!? Bảy ngàn vạn tôi cũng đưa cậu rồi!” Hàn Thanh Túc rống lên, “Tôi đang hỏi chuyện cậu và Tần Phù!”

Bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc, sau đó là âm giọng áy náy của Sở Cảnh Nguyên: “Em và Tần Phù quen nhau lúc du học, trước khi về nước anh ấy đã cầu hôn em, nhưng nhà họ Tần xảy ra chuyện, anh ấy quay về trước. Hai năm trước em về nước giúp anh ấy.”

Hàn Thanh Túc cười một tiếng: “Cậu vì giúp vị hôn phu mà bò lên giường tôi?”

Sở Cảnh Nguyên nói: “Em không thể trơ mắt nhìn anh ấy rơi vào đường cùng.”

“Nên cậu nhìn tôi rơi vào đường cùng?” Hàn Thanh Túc hít sâu một hơi, “Vậy một ngày cậu gọi cho tôi mấy chục cuộc điện thoại làm gì?”

“Em chỉ muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với anh.” Sở Cảnh Nguyên thấp giọng nói, “Anh Túc, anh thực sự rất tốt, chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy. Ngày đó thấy anh giấu nhẫn cầu hôn, em thậm chí đã nghĩ cứ tiếp tục ở bên anh như vậy cũng tốt, nhưng mà… Thành thật xin lỗi, anh Túc, trước nay người em yêu chỉ có một mình Tần Phù. Anh Túc, anh đừng chặn số em nữa, em chuyển tiền cho anh.”

“Cút mẹ cậu đi!” Hàn Thanh Túc nghiến răng cười lạnh, “Sở Cảnh Nguyên, ông đây cóc cần tiền, xem như ông đây mù, cút đi, đồ đ**m thúi.”

Hắn ngắt điện thoại, phải nhịn lắm mới không ném điện thoại xuống đất.

Bảy trăm vạn trong chiếc thẻ này vốn là hắn cho Hàn Thanh Nhiên tiêu vặt, nhưng Hàn Thanh Nhiên không lấy, vậy nên vẫn luôn nằm trong bóp tiền, cuối cùng lại thành tài sản duy nhất chưa bị phong tỏa. Toàn bộ biệt thự cao cấp cùng xe thể thao hắn đứng tên trong một đêm đều bị niêm phong, bất động sản trị giá hơn một tỷ bạc đưa cho Sở Cảnh Nguyên đều đã bị chuyển nhượng. Công ty và cổ phần thì rối như mớ bòng bong, hắn chưa từng để tâm, chỉ biết tiêu xài hoang phí. Trước đây hắn còn cảm thấy may mắn khi tìm được bạn đời thông minh như Sở Cảnh Nguyên, kết cục, mẹ nó, đối phương chỉ nhắm vào tiền của hắn!

“Khốn nạn.” Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm số dư tài khoản cùng một loạt số điện thoại thuộc khu vực thành phố A, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một số duy nhất thuộc Vu Thành.

Lâm Mộc Hàn chạy xong một cuốc xe đường dài, vừa mở lon bia liền nhận được điện thoại của Hàn Thanh Túc.

“A lô, ai đó?” Y đẩy bia sang một bên, dựa vào sô pha, màn hình ti vi tối đen phản chiếu ý cười bên khóe miệng.

“Là tôi.” Thanh âm bực bội của Hàn Thanh Túc truyền vào tai y, mang theo mệnh lệnh của loại thiếu gia quen được phục vụ, “Mang bảy vạn tệ qua đây.”

Hắn đọc một địa chỉ.

Nụ cười trên mặt Lâm Mộc Hàn càng sâu: “Được, anh Hàn, em đến ngay.”

Sau đó y cúp máy, bật ti vi lên, từ tốn uống hết lon bia rồi nằm dài ra sô pha ngủ một giấc ngon lành.

Hàn Thanh Túc chờ bảy tám tiếng đồng hồ, từ giữa trưa đến khi trời sụp tối, chịu đựng ánh mắt canh chừng của lễ tân và bảo vệ ngoài cửa, cứ như sợ hắn bỏ trốn. Hàn đại thiếu gia đã bao giờ bị sỉ nhục thế này đâu, rất nhiều lần muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ có thể bực bội lướt di động, nhìn chằm chằm số điện thoại của Lâm Mộc Hàn đến gần như thuộc lòng dãy số.

Dù vậy, hắn cũng không gọi lại cho Lâm Mộc Hàn.

Khi Hàn Thanh Túc hết kiên nhẫn đứng dậy, một bóng người vội vàng chạy vào, th* d*c nhìn quét đại sảnh, nhìn thấy hắn liền thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng gọi: “Anh Hàn!”

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bọn họ.

Dù sao cũng là cậy nhờ người khác, Hàn Thanh Túc không nổi giận, chỉ xụ mặt nói: “Sao giờ mới đến?”

Chóp mũi Lâm Mộc Hàn có một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào hắn, hơi thở gấp gáp: “Em phải đi… gom tiền.”

Hàn Thanh Túc nghẹn một chút, ngạc nhiên hỏi: “Bảy vạn cũng không có?”

Lâm Mộc Hàn lau mồ hôi, ngượng ngùng đáp: “Trước kia chữa bệnh cho ông nội đã vét hết tiền của trong nhà, cũng vay mượn không ít, tới năm ngoái mới trả hết nợ nần.”

Hàn Thanh Túc không có hứng thú với tình hình kinh tế của y, chỉ không kiên nhẫn nói: “Đi trả tiền.”

Lâm Mộc Hàn tới trước quầy lễ tân, lấy ra một xấp tiền mặt thật dày trong túi, cùng một tấm thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng: “Không đủ thì trừ vào thẻ tín dụng.”

“Được ạ, anh chờ một chút.” Lễ tân nhẹ nhàng thở ra.

Lần đầu tiên trong đời Hàn Thanh Túc thấy có người trả tiền mà còn chia thành tiền mặt với thẻ tín dụng. Đại thiếu gia chưa từng mất mặt như thế này, hận không thể xoay người bỏ đi, nhưng nhìn đến Lâm Mộc Hàn gấp gáp đến mồ hôi đầy đầu, hắn rốt cuộc không nhúc nhích.

“Xin lỗi, còn thiếu bảy trăm lẻ ba tệ.” Lễ tân có chút ngượng ngùng ngẩng lên.

Lâm Mộc Hàn lấy di động ra, nói: “Quét mã đi.”

Một tiếng “tít” vang lên, lễ tân như trút được gánh nặng, Lâm Mộc Hàn cũng như trút được gánh nặng, chỉ có Hàn Thanh Túc hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

“Quý khách, đồ đạc của anh còn ở trong phòng, đây là thẻ phòng ạ.” Lễ tân đặt thẻ lên mặt bàn.

“Không cần.” Hàn Thanh Túc xoay người rời đi.

“Quý khách…”

“Anh Hàn?” Lâm Mộc Hàn nhìn về phía Hàn Thanh Túc sắp ra khỏi cửa, nói với lễ tân, “Vậy khách sạn xử lý đi.”

Hàn Thanh Túc ra khỏi khách sạn mới cảm thấy hít thở được một chút, nhưng ngay sau đó bị gió lạnh ập vào mặt.

Lâm Mộc Hàn theo sát hắn, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện mấy ngày trước. Lâm Mộc Hàn hỏi: “Anh Hàn, anh muốn đi đâu? Em đưa anh đi.”

Hàn Thanh Túc phiền muộn cực kỳ, ngữ khí cũng không tốt: “Cậu đi làm chuyện của cậu đi, không cần xen vào tôi, tiền hai ngày nữa trả cho cậu.”

Lâm Mộc Hàn muốn nói lại thôi, Hàn Thanh Túc đã đi tiếp về phía trước rồi.

Trong đầu Hàn Thanh Túc là một cuộn chỉ rối, hắn hiện tại không xu dính túi, điện thoại cũng đã hết pin sập nguồn, cả người còn mỗi tấm chứng minh thư. Toàn bộ mọi chuyện đột ngột phát sinh, không kịp đề phòng, khiến hắn có cảm giác không chân thật.

Gió đêm lạnh thấu xương, hắn chỉ mặc cái áo gió mỏng, lại không quen đường xá ở Vu Thành, không biết mình đang đi đâu. Cuối cùng hắn ngồi phịch xuống ghế dài ven đường, ngẩn người nhìn lá phong rơi dưới ánh đèn.

Đại thiếu gia xưa nay sống trong nhung lụa, trước khi những chuyện này xảy ra, chuyện khổ cực nhất từng hắn chịu cũng chỉ là bị bắt quỳ nửa tiếng vào cái lần hắn come out, mà hắn còn cố tình chọn chỗ có thảm dày nhất để quỳ. Cuộc sống trước giờ đều thuận buồm xuôi gió, ăn chơi đàng đ**m, ngợp trong vàng son, hắn chẳng có được khả năng nhẫn nhục như Tần Phù, cũng không có dũng khí bắt đầu lại như Hàn Thanh Nhiên. Ngay cả can đảm để tự tử hắn cũng không có, chỉ chán nản vò đầu, thầm nghĩ phải mà đèn đường đổ xuống đè chết hắn luôn thì tốt biết bao.

Một chiếc xe tồi tàn dừng ở bên đường.

Lâm Mộc Hàn đi tới, ngồi xuống bên người hắn, không nói gì cả. Y ngậm một điếu thuốc, lại đưa cho hắn một điếu, tay hợp lại chắn gió châm lửa, quay đầu nhìn hắn: “Đồ mắc tiền, không sặc.”

Hàn Thanh Túc nhìn y một cái, cắn thuốc vào miệng. Lâm Mộc Hàn nghiêng người dùng điếu thuốc của mình châm lửa cho hắn. Y ở rất gần, lúc ghé sang tóc mái trên trán lướt qua chóp mũi Hàn Thanh Túc, hàng mi dày run nhẹ dưới ánh đèn mờ nhạt. Trên người có mùi dầu gội rẻ tiền, nhưng chiếc áo khoác rộng và dày lại khiến Hàn Thanh Túc cảm nhận được chút hơi ấm hiếm hoi giữa cơn gió lạnh.

Châm xong, y không rời đi ngay mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hàn Thanh Túc. Lâm Mộc Hàn có khuôn mặt thanh tú pha lẫn vẻ lạnh lùng, khi nhìn người ta như thế rất có cảm giác áp bức, lại khiến người ta không thể rời mắt.

Hàn Thanh Túc cũng chả phải chính nhân quân tử, hắn gạt điếu thuốc ra, kéo cổ Lâm Mộc Hàn hôn xuống. Nụ hôn này rõ ràng hơn nụ hôn trước nhiều. Hai ngón tay Lâm Mộc Hàn kẹp điếu thuốc, y không cự tuyệt, chỉ là cuối cùng cắn mạnh Hàn Thanh Túc một cái.

Hàn Thanh Túc sợ đau, hít hà một hơi, khó chịu nheo mắt nhìn y: “Cậu là chó à?”

Lâm Mộc Hàn nhếch miệng cười, ngồi thẳng dậy dựa vào lưng ghế.

“Đệt.” Hàn Thanh Túc cúi đầu liếc nhìn, “Cậu thế này mà cũng có thể…?”

Lâm Mộc Hàn bất ngờ vỗ mạnh vào thắt lưng hắn, Hàn Thanh Túc giật mình cong lưng lại, bị sặc khói thuốc ho khù khụ.

“Anh thì khác gì?” Lâm Mộc Hàn phà khói vào trán hắn.

Hàn Thanh Túc trừng mắt nhìn y, vừa ho vừa cười: “Mẹ kiếp, cậu thần kinh à.”

Lâm Mộc Hàn cũng cười, nhìn mưa bụi mỏng manh lấp lánh rơi dưới ánh đèn, cắn điếu thuốc đến đau răng, nói: “Em tưởng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa.”

“Ờ.” Hàn Thanh Túc thu lại nụ cười, chống tay lên đầu gối, nhìn điếu thuốc đang cháy trong tay, không đáp lời.

Lâm Mộc Hàn búng tàn thuốc, nhìn dòng xe chạy, nói: “Anh, về nhà với em đi.”

Mưa dần nặng hạt, nước mưa xuyên qua kẽ lá nhỏ giọt xuống, ven đường bắt đầu ướt sũng, mùi đất theo gió lạnh tràn lên, hoà lẫn mùi thuốc lá và hương vị rẻ tiền trên người Lâm Mộc Hàn, vừa xa lạ lại vừa mơ hồ.

Hàn Thanh Túc cụp mắt, cười tự giễu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.