🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh, lấy em nhé.

—— oOo ——

*

Đáng tiếc y bị mù.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong bệnh viện lại khá đông người, bọn họ mất rất nhiều thời gian mới có thể tháo thạch cao. Cũng may vị bác sĩ hói kia không có ở đây, bằng không Lâm Mộc Hàn lại phải thương thay ông ấy.

Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm tay phải của mình, lật qua lộn lại một hồi, nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên chụp phim lại đi.”

“Bác sĩ nói không cần.” Lâm Mộc Hàn túm hắn đi ra ngoài, “Trong bệnh viện nhiều người bệnh, đừng ở đây lâu.”

Hàn Thanh Túc không tình không nguyện bị túm ra ngoài, thở dài: “Cục cưng à, em hết tiền rồi đúng không? Có một tấm phim cũng không cho người ta chụp, lỡ sau này để lại di chứng thì làm sao đây?”

Lâm Mộc Hàn đi phía trước, không quay đầu lại, nói: “Yên tâm, không để anh chết đói.”

Hàn Thanh Túc bĩu môi: “Ba ngày rồi tôi không được ăn thịt.”

“Anh ngày nào cũng ăn thịt không ngán sao?” Lâm Mộc Hàn khó hiểu, “Anh mập lên thấy rõ rồi này.”

“Lời này quá đáng rồi đấy, tôi phá sản rồi, sầu đến ăn không ngon ngủ không yên, sao mà mập lên được?” Hàn Thanh Túc bắt lấy tay y, nhét vào áo sơ mi của mình, “Cậu sờ thử xem, cơ bụng không thiếu múi nào nhé.”

“Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn cắn răng quay đầu lại, chợt thoáng ngạc nhiên.

Hàn Thanh Túc nhìn theo ánh mắt y, thấy một người đàn ông chừng hơn 30, mặc áo blouse trắng, trông nhã nhặn ôn hòa, nhẹ nhàng cười với Lâm Mộc Hàn: “Tiểu Hàn, sao đến đây mà không gọi cho anh?”

“Anh bận rộn như vậy, sợ gây thêm phiền phức.” Lâm Mộc Hàn cười cười, “Anh trai.”

Hàn Thanh Túc tưởng y gọi mình, định quay đầu lại, liền nghe bác sĩ kia nói: “Tối nay về nhà ăn cơm đi, mẹ cứ nhắc em mãi, anh gọi điện nói với mẹ.”

Anh ta dừng một chút, ánh mắt chuyển sang Hàn Thanh Túc, nói: “Đây là bạn em à? Đến luôn đi.”

“Không cần, anh ấy…”

“Đồng ý.” Hàn Thanh Túc lười biếng mà câu lấy cổ Lâm Mộc Hàn, lộ ra một nụ cười xán lạn với đối phương.

Lâm Húc Minh vỗ cánh tay Lâm Mộc Hàn một chút, cười nói: “Tối gặp.”

Lâm Mộc Hàn cũng cười, nhìn anh ta xoay người rời đi.

Hàn Thanh Túc có chút tò mò: “Anh ruột hay anh họ của cậu?”

Lâm Mộc Hàn lãnh đạm nói: “Anh ta thẳng.”

“Xì.” Hàn Thanh Túc xuýt xoa một tiếng, “Trông tôi giống người không có liêm sỉ thế à? Tuy anh ta đẹp trai thật, nhưng tôi cũng đâu có tùy tiện như vậy.”

“Ồ.” Lâm Mộc Hàn cười nhạo, lạnh mắt nhìn hắn, “Anh không à?”

Hàn Thanh Túc lý lẽ hùng hồn: “Tất nhiên là không, tôi cực kỳ chung tình.”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn thật sâu, rồi quay người bước đi.

“Này, cục cưng, từ từ đã!” Hàn Thanh Túc chạy đuổi theo, lấy khăn quàng cổ của mình quấn mấy vòng lên Lâm Mộc Hàn, ghé sát hôn tai y một cái, “Tôi thề tôi chỉ đơn thuần tò mò thôi, cứ tưởng cậu chỉ gọi một mình tôi là anh trai.”

Lâm Mộc Hàn cụp mắt: “Anh ta là con riêng của vợ kế ba em, về mặt pháp luật là anh trai em, chính danh hơn anh.”

“Biết ngay mà, hai người trông khách sáo như vậy.” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười nói, “Nhưng cậu được ông nội nuôi lớn mà phải không? Ba cậu tái hôn xong cũng không đón cậu về à?”

Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi, nhấc mí mắt lên nhìn hắn: “Anh đã nói, chúng ta không can thiệp chuyện riêng của nhau.”

Hàn Thanh Túc nghẹn lời, xoa mũi một cái, lúng túng nói: “Tôi quan tâm đến cậu thôi. Nếu anh ta bắt nạt cậu, tôi giúp cậu xử lý.”

“Anh ta tốt hơn anh không biết bao nhiêu lần.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh dám động vào thử xem.”

Tâm trạng y dường như trở nên rất tệ, Hàn Thanh Túc nghe mà trong lòng cũng hơi khó chịu. Cho đến khi Lâm Mộc Hàn bước tiếp về phía trước, cũng không buộc khăn quàng cổ lại cho hắn, sắc mặt hắn mới dần trầm xuống.

Chậc.

Tiếng kèn xe làm hắn giật mình, Hàn Thanh Túc nhìn chiếc xe chạy đến trước mặt, kéo cửa ra ngồi xuống, nghiêm túc nói với Lâm Mộc Hàn: “Cậu nói như thế không đúng, tôi cao hơn anh ta đẹp trai hơn anh ta, yêu đương với cậu không trái pháp luật và thuần phong mỹ tục, tôi tốt hơn anh ta nhiều.”

Lâm Mộc Hàn hoàn toàn tuyệt vọng với năng lực lý giải của hắn: “Đó là anh trai em.”

“Tôi cũng là anh trai cậu.” Hàn Thanh Túc luôn tranh cường háo thắng ở những điểm rất kỳ lạ, đột nhiên giật bắn, “Đù má, lúc cậu *ụ tôi trong đầu không nghĩ đến anh ta đó chứ!?”

Lâm Mộc Hàn suýt thì giẫm phanh gấp, khiếp đảm nhìn Hàn Thanh Túc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp trong đầu anh là bọt biển à?”

Hàn Thanh Túc cười, cho y một cái hôn gió ngả ngớn.

Bởi vì Hàn Thanh Túc lo chuyện bao đồng, buổi tối Lâm Mộc Hàn không thể không dẫn hắn về ăn cơm.

Lâm Hưng Học và Trang Linh sống ở khu chung cư trước đây bà ngoại Hàn Thanh Túc từng ở, mà trùng hợp là chỉ cách nhà bà ấy đúng một tòa. Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên: “Hèn gì bữa đó thấy cậu quen thuộc chỗ này vậy. Cậu gọi mẹ kế là dì hả?”

“Vào trong nói ít ăn nhiều.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc xách theo một thùng sữa, thở dài: “Lần đầu tiên tôi đến nhà người ta mà trông khó coi thế này.”

“…” Lâm Mộc Hàn gõ cửa.

Lâm Húc Minh ra mở, thấy họ thì mỉm cười: “Mau vào đi. Mẹ ơi, Tiểu Hàn với bạn nó đến rồi.”

Trang Linh là người phụ nữ ngoài 50, ăn mặc rất chỉn chu, sắc mặt hiền hậu. Thấy Lâm Mộc Hàn, bà liền nở nụ cười: “Tiểu Hàn, đến rồi à, mau ngồi đi. Ông Lâm.”

Lâm Hưng Học từ trong phòng ngủ ra tới, thấy Lâm Mộc Hàn cũng chỉ nhàn nhạt gật gật đầu: “Tới rồi?”

“Vâng.” Phản ứng của Lâm Mộc Hàn còn nhạt hơn cả ông ta.

“Ba, rượu lần trước con mua cho ba đâu, chúng ta cùng uống một chút?” Lâm Húc Minh hỏi.

“Ở trong phòng con.” Lâm Hưng Học ngồi ở trên sô pha, nhìn Lâm Mộc Hàn một cái, “Gần đây thế nào?”

“Vẫn ổn.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Có gặp mẹ không?”

“Không có.”

Một khoảng lặng ngượng ngùng và khó xử bao trùm.

Trang Linh không chịu nổi không khí như vậy, cười hỏi Hàn Thanh Túc: “Cậu trai trẻ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì thế?”

“34, không nghề nghiệp.” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười, “Đang sống chung với Lâm Mộc Hàn.”

“À… cũng ổn.” Trang Linh cười gượng, rồi chuyển ánh mắt sang Lâm Mộc Hàn, “Tiểu Hàn, dạo này trời lạnh, chạy xe phải cẩn thận nhé.”

Lâm Mộc Hàn chỉ gật đầu.

Lâm Húc Minh mang rượu ra: “Mẹ, mẹ đừng lải nhải nó nữa, nó tự biết mà. Nếu không ổn thì để nó dọn qua ở với con, có người chăm nhau cũng tiện.”

Hàn Thanh Túc đã bắt đầu gắp đồ ăn, nghe vậy liền dỏng tai lên hóng hớt.

“Không cần.” Lâm Mộc Hàn thấy anh rót rượu bèn che ly lại, “Anh, em không uống, lát còn lái xe.”

“Không sao, uống một chút, tối nay ngủ ở nhà.” Lâm Húc Minh cười nói.

Lâm Mộc Hàn không đáp, nhưng trước sau không buông tay ra.

“Không sao, để tôi lái.” Hàn Thanh Túc lấy tay Lâm Mộc Hàn ra, hất cằm với Lâm Húc Minh, “Rót cho cậu ta đi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, lúc này không cự tuyệt nữa.

Không khí trên bàn ăn miễn cưỡng xem như hài hòa. Lâm Hưng Học ít nói, Trang Linh chuẩn bị rất nhiều thức ăn, Lâm Minh Húc cũng rất thân thiện.

“Tiểu Hàn, anh có người bạn làm trong công ty sinh học, đang cần người, em có muốn đi xem thử không?” Anh ta hỏi.

“Chưa tính đổi việc.” Lâm Mộc Hàn vừa trả lời vừa thấy Hàn Thanh Túc đứng dậy, “Đi đâu vậy?”

“Cô chú, mọi người ăn đi nhé, cháu xuống hút điếu thuốc.” Hàn Thanh Túc thành thạo móc thuốc và bật lửa từ túi Lâm Mộc Hàn, tiện thể bóp vai y một cái.

Lâm Mộc Hàn nhíu mày, Lâm Húc Minh thì rót rượu cho y: “Nào, chúng ta với ba uống một ly.”

Cánh cửa sau lưng đã đóng lại.

Lâm Hưng Học sức khỏe không tốt, uống một ly đã thấy mệt, Trang Linh dìu ông vào phòng: “Hai đứa uống với nhau đi, mẹ đi lấy nước cho ba.”

Lâm Húc Minh cụng ly với y.

“Anh ta là bạn trai mà em nói đó à?” Lâm Húc Minh hỏi.

Lâm Mộc Hàn khẽ “ừ” một tiếng.

“Em nghiêm túc?” Lâm Húc Minh quay đầu nhìn y, “Ở thành phố A nhiều chuyện như vậy em không quản. Cố Vạn Thanh gọi điện đến tận anh rồi đây này.”

“Đừng để ý cậu ta, cậu ta có thể xử lý.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Em không sợ bạn trai em tra ra được cái gì à?” Lâm Minh Húc rót đầy rượu cho y, “Cứ giả vờ như vậy cũng được sao? Đừng đi xa quá.”

“Không sao cả.” Lâm Mộc Hàn cụp mắt nhìn chằm chằm ly rượu, “Ngày nào đó em chết cũng sẽ lôi anh ta theo.”

Lâm Minh Húc trầm mặc một lát: “Không thể sống yên ổn được sao?”

“Không ổn được.” Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu nhìn anh ta, “Cảm ơn vì đã diễn kịch với em.”

Lâm Minh Húc cười cười: “Không thể chỉ đơn giản là thật lòng mời em về nhà ăn một bữa cơm à?”

Lâm Mộc Hàn đặt ly rượu đã cạn xuống bàn: “Em không có nhà.”

Thứ y muốn, không ai cho nổi, y cũng chẳng ngu ngốc đến mức trông chờ vào bất kỳ ai.

——

Hàn Thanh Túc ngậm điếu thuốc, tuyết dưới chân bị hắn giẫm lên phát ra tiếng lạo xạo.

Hắn lấy di động ra, gõ một dãy số. Bên kia dường như rất bận: “Phương án này không được, làm lại cho tôi, a lô?”

Bên kia dừng một chút, hẳn là đang nhìn số gọi đến, ngữ khí lập tức trầm xuống: “Hàn Thanh Túc, anh hết tiền rồi à?”

“Hàn Thanh Nhiên, nói chuyện lịch sự chút đi.” Hàn Thanh Túc cười một tiếng.

Hàn Thanh Nhiên trầm mặc vài giây: “Đưa số tài khoản, em chuyển tiền cho anh.”

“Không cần.” Hàn Thanh Túc đứng dưới ánh đèn của khu dân cư nhìn những mảng tuyết trượt xuống từ cây sồi xanh, rít một hơi thuốc rồi nặng nề thở ra, “Sở Cảnh Nguyên đến Vu Thành tìm anh, cho anh hai ngàn vạn.”

Giọng Hàn Thanh Nhiên đột ngột cao vút: “Anh nhận rồi!? Hàn Thanh Túc, anh có não không đấy, hai ngàn vạn mà anh cũng dám nhận?!”

“Mẹ kiếp anh ngu hay sao mà nhận!” Hàn Thanh Túc cũng cao giọng, “Cậu lớn tiếng với ai đấy!?”

Hàn Thanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Hiện tại Tần Phù chỉ hận không thể g**t ch*t anh. Chuyện giữa gã và Sở Cảnh Nguyên có phải do anh tung ra không? Giờ cả thành phố A đều biết gã vì tiền mà đưa bạn trai mình lên giường anh, nhà họ Tần đã tuyên bố tuyệt đối sẽ không cho Sở Cảnh Nguyên bước vào cửa.”

Hàn Thanh Túc cười lạnh: “Tần Phù trâu bò thật, đội cái sừng còn vững hơn cả anh. Dám chơi anh một vố như vậy, đừng ai hòng yên thân.”

“Anh làm vậy chỉ càng dồn ép gã.” Hàn Thanh Nhiên thở dài, “Anh mà nhận hai ngàn vạn kia, hôm sau là có thể vào tù ngay đấy, tin không?”

“Anh mà thèm mớ tiền rác rưởi đó.” Hàn Thanh Túc ngồi xổm dưới đèn đường, dụi tắt điếu thuốc, ngón tay cái vừa mới lành vì dùng sức mà đau nhói, “Cứ để gã chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu.”

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Hàn Thanh Nhiên đau đầu, “Giờ nhà mình đã rối tung rồi, anh đừng làm loạn được không?”

“Khỏi lo cho anh. Cậu giữ được bao nhiêu thì giữ, không được nữa thì cầm tiền ra nước ngoài.”

Hàn Thanh Nhiên im lặng một lát: “Anh, em sẽ không bỏ gia nghiệp, cũng không bỏ anh. Lúc lâm chung, người mẹ lo lắng nhất chính là anh.”

“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Hàn Thanh Túc nói, “Cậu giúp anh điều tra một người, tên Lâm Mộc Hàn.”

“Lâm Mộc Hàn?” Hàn Thanh Nhiên sửng sốt một chút, “Anh Lâm khóa trên? Không phải sau khi chia tay với anh, anh ta đã thôi học sao? Sao đột nhiên muốn điều tra người ta?”

“Ờ.” Hàn Thanh Túc cầm tàn thuốc vạch lên nền tuyết, “Anh vừa đến Vu Thành thì gặp lại cậu ta, cứ cảm thấy người này không bình thường lắm. Cậu điều tra kỹ giúp anh xem cậu ta có liên quan gì đến nhà họ Tần không, càng chi tiết càng tốt.”

“Được rồi.” Hàn Thanh Nhiên lo lắng nói, “Thật sự không thiếu tiền à?”

“Không thiếu.” Hàn Thanh Túc nhấc mí mắt, nhìn thấy bóng người vội vã xuất hiện trên hành lang, “Về sau gọi số này, số cũ bị cài đồ vào rồi. Không nói nữa, cúp đây.”

“Cái gì cơ, anh đang ở đâu, ai theo dõi — Hàn Thanh Túc!”

Hàn Thanh Túc tắt máy, thong thả tháo sim ra, nhét vào túi trong áo khoác.

Ánh đèn trên đầu bị bóng người che khuất, có người đứng trong ánh sáng, chìa tay ra với hắn.

Hàn Thanh Túc nắm lấy bàn tay vẫn còn ấm ấy, mượn lực đứng dậy, mặt lập tức nhăn nhó: “Mẹ nó, chân tê rần rồi… Á!”

Làm con mèo hoang đang kiếm ăn trong bụi cây bị dọa cho chạy mất.

“Đi vài bước là đỡ.” Lâm Mộc Hàn kéo hắn đi về phía trước.

Hàn Thanh Túc hất tay y ra. Sắc mặt Lâm Mộc Hàn trầm xuống, vừa định quay đầu thì bất ngờ bị người kia siết cổ nhảy lên lưng, hai chân q**n ch*t ** y, ngạo nghễ nói: “Đi không nổi nữa.”

Lâm Mộc Hàn im lặng nâng hắn lên, cõng hắn đi về phía chỗ đậu xe.

Hàn Thanh Túc ngạc nhiên: “Không ăn cơm nữa à?”

“Không ngon.” Lâm Mộc Hàn đáp.

Hàn Thanh Túc tiếc nuối ngoảnh lại, rồi lại lười biếng nằm lên vai y: “Ôi, thả tôi xuống, một thanh niên trai tráng mà bị cậu cõng như thế còn ra thể thống gì.”

“Không thả.” Lâm Mộc Hàn cự tuyệt.

“Chậc.” Hàn Thanh Túc khó chịu nói, “Cậu có giỏi thì đừng lái xe, cứ thế mà cõng tôi về nhà đi.”

“Được.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc trơ mắt nhìn y đi ngang qua chiếc xe tồi tàn của bọn họ, khiếp sợ hỏi: “Cậu làm thật à?”

“Ừm.” Lâm Mộc Hàn cõng hắn, tiếp tục đi về phía trước.

“Đừng đùa nữa, đi bộ về mất hơn một tiếng đấy, thả tôi xuống!” Hàn Thanh Túc đè vai y lại, vùng vẫy vài cái rồi tự nhảy xuống.

Tuyết lớn rơi đầy trời, Lâm Mộc Hàn đứng bên lề đường, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn lạnh sống lưng.

“Sao thế? Cả ngày hôm nay cậu bị gì vậy.” Hàn Thanh Túc đưa tay phủi tuyết trên tóc y, thuận tay xoa xoa đầu y.

“Anh ơi, anh sẽ rời khỏi em sao?” Lâm Mộc Hàn nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là không rồi.” Hàn Thanh Túc dỗ dành theo bản năng, cơ hồ không cần suy nghĩ. Hắn nhìn ra Lâm Mộc Hàn không vui, liền cười ôm đối phương vào lòng, “Tôi còn đang ăn bám cậu mà.”

Lâm Mộc Hàn vùi đầu vào hõm cổ hắn, vươn tay ôm eo hắn: “Đây là anh nói. Anh mà dám chạy, em sẽ đánh gãy chân anh.”

“Đừng mà, cậu bẻ một ngón tay thôi tôi đã muốn chết rồi.” Hàn Thanh Túc nói.

“Là anh tự ngã.” Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu.

“Mẹ nó nếu cậu không vặn tay tôi thì tôi có ngã không?” Hàn Thanh Túc trợn mắt.

“…” Lâm Mộc Hàn thở dài, “Về nhà thôi.”

“Đừng đi, cậu xem, tuyết rơi, đường lớn, trai đẹp, nếu là phim truyền hình thì đây chính là cảnh tái ngộ đẹp nhất của chúng ta.” Hàn Thanh Túc bị y kéo về chỗ đậu xe, “Này bé cưng, không muốn diễn một đoạn tình yêu lâm li bi đát rúng động tâm can sao?”

“Bị cảm chúng ta không có tiền mua thuốc đâu.” Lâm Mộc Hàn nhét hắn vào trong xe, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.

Hàn Thanh Túc suýt thì bị kẹt ngón tay, thò đầu ra cửa sổ: “Em muốn mưu sát chồng em à?”

Lâm Mộc Hàn túm cổ áo hắn hôn lên, đến khi trong miệng nếm được mùi máu mới buông ra: “Anh, lấy em nhé.”

Hàn Thanh Túc nằm bò bên cửa sổ, gian nan dựng ngón giữa: “Tôi… hình như trẹo thắt lưng cmn rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.