Anh, lấy em nhé. —— oOo —— * Đáng tiếc y bị mù. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong bệnh viện lại khá đông người, bọn họ mất rất nhiều thời gian mới có thể tháo thạch cao. Cũng may vị bác sĩ hói kia không có ở đây, bằng không Lâm Mộc Hàn lại phải thương thay ông ấy. Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm tay phải của mình, lật qua lộn lại một hồi, nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên chụp phim lại đi.” “Bác sĩ nói không cần.” Lâm Mộc Hàn túm hắn đi ra ngoài, “Trong bệnh viện nhiều người bệnh, đừng ở đây lâu.” Hàn Thanh Túc không tình không nguyện bị túm ra ngoài, thở dài: “Cục cưng à, em hết tiền rồi đúng không? Có một tấm phim cũng không cho người ta chụp, lỡ sau này để lại di chứng thì làm sao đây?” Lâm Mộc Hàn đi phía trước, không quay đầu lại, nói: “Yên tâm, không để anh chết đói.” Hàn Thanh Túc bĩu môi: “Ba ngày rồi tôi không được ăn thịt.” “Anh ngày nào cũng ăn thịt không ngán sao?” Lâm Mộc Hàn khó hiểu, “Anh mập lên thấy rõ rồi này.” “Lời này quá đáng rồi đấy, tôi phá sản rồi, sầu đến ăn không ngon ngủ không yên, sao mà mập lên được?” Hàn Thanh Túc bắt lấy tay y, nhét vào áo sơ mi của mình, “Cậu sờ thử xem, cơ bụng không thiếu múi nào nhé.” “Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn cắn răng quay đầu lại, chợt thoáng ngạc nhiên. Hàn Thanh Túc nhìn theo ánh mắt y, thấy một người đàn ông chừng hơn 30, mặc áo blouse trắng, trông nhã nhặn ôn hòa, nhẹ nhàng cười với Lâm Mộc Hàn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920291/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.