“Rửa chén đi.” —— oOo —— Cánh tay phải của Lâm Mộc Hàn, từ cổ tay đến khuỷu tay bị một vết rạch dài, có chỗ da thịt lật ngược ra ngoài, trông cực kỳ ghê rợn. “Trời đang có tuyết, đồ ngốc nhà cậu xỏ mỗi cái áo thun với dép lê mà chạy ra ngoài, sao bệnh viện tâm thần chưa bắt cậu lại vậy?” Hàn Thanh Túc nhìn vết thương trên cánh tay y, mở nắp chai cồn định đổ lên. Lâm Mộc Hàn muốn rút tay lại liền bị Hàn Thanh Túc đánh bộp lên vai một cái: “Đau cũng ráng mà chịu.” “Được.” Gương mặt Lâm Mộc Hàn trắng bệch, không nhúc nhích. “…” Hàn Thanh Túc chửi thầm một tiếng, “Bị cắt sâu quá, đến bệnh viện.” “Không đi.” Lâm Mộc Hàn túm một cái, bắt được tay áo hắn, in lên đó một dấu tay máu me đầm đìa. “Tôi không chạy!” Hàn Thanh Túc gắt lên, “Cái lan can chết dẫm đó bằng sắt, lỡ cậu bị uốn ván chết trong nhà thì tôi biết giải thích với cảnh sát thế nào?” “Có camera theo dõi.” Lâm Mộc Hàn nói. “Đệt.” Hàn Thanh Túc bị y chọc tức đến bật cười thành tiếng, “Tự hào nhỉ?” Lâm Mộc Hàn cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Anh, em xin lỗi.” “Bớt làm bộ làm tịch.” Hàn Thanh Túc nghiến răng, “Thay đồ đi bệnh viện.” Lâm Mộc Hàn vẫn lắc đầu: “Không đi.” “Tôi không chạy!” Hàn Thanh Túc rống lên, “Tôi mà muốn chạy thật thì đã ịn cái máy định vị giẻ rách của cậu lên đít xe rác rồi, ném dưới lầu làm con mẹ gì!?” “Thật sao?” Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tất nhiên là giả. Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920294/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.