th* t*c lại dùng rất đúng chỗ —— oOo —— Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Túc bị Lâm Mộc Hàn lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp. Hàn Thanh Túc nâng tay che khuất đôi mắt, giọng nói mang theo sự thống khổ vì không tỉnh nổi: “Ông cố nội ơi, tôi mới ngủ thôi mà.” “6 giờ sáng rồi.” Lâm Mộc Hàn một tay kéo hắn vào lồng ngực, thấp giọng nói, “Anh, đã nói hôm nay đi tìm việc mà.” “Để mai đi.” Hàn Thanh Túc gục đầu lên vai y, ngửi được mùi dầu gội tươi mát dễ chịu, “Sáng sớm bảnh mắt đã tắm táp cái gì… buồn ngủ chết được.” “Muốn làm, phải nhịn.” Lâm Mộc Hàn thành thật thẳng thắn nói. “Đệt.” Hàn Thanh Túc cười mắng một tiếng, nhắm mắt nghiêng đầu, ngửi mái tóc còn hơi ẩm, hôn cổ y mấy cái, “Ngủ thêm một chút đi.” “Không được.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng ngoài dự đoán. Hàn Thanh Túc vừa vuốt eo y, vừa thở dài thườn thượt. “Anh, từ giờ dùng điện thoại này.” Lâm Mộc Hàn cầm di động và chứng minh thư của hắn, cho hắn một cái di động mới tinh, số tiền mặt ít ỏi trên người hắn cũng bị y lấy mất. “Lâm Mộc Hàn, cậu biết hiện tại là xã hội pháp trị không?” Hàn Thanh Túc hết sức khó hiểu, “Nếu tôi thật sự muốn bỏ chạy, cậu lấy di động và chứng minh thư của tôi cũng không ngăn tôi được.” “Ừm.” Lâm Mộc Hàn gật đầu, “Nhưng sẽ phiền phức lắm, anh thì lười làm mấy chuyện này.” “…” Hàn Thanh Túc bị y chọc tức đến bật cười. Nói đúng quá không cãi được. “Ba ngày.” Hắn chỉ vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920295/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.