🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

th* t*c lại dùng rất đúng chỗ

—— oOo ——

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh Túc bị Lâm Mộc Hàn lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp.

Hàn Thanh Túc nâng tay che khuất đôi mắt, giọng nói mang theo sự thống khổ vì không tỉnh nổi: “Ông cố nội ơi, tôi mới ngủ thôi mà.”

“6 giờ sáng rồi.” Lâm Mộc Hàn một tay kéo hắn vào lồng ngực, thấp giọng nói, “Anh, đã nói hôm nay đi tìm việc mà.”

“Để mai đi.” Hàn Thanh Túc gục đầu lên vai y, ngửi được mùi dầu gội tươi mát dễ chịu, “Sáng sớm bảnh mắt đã tắm táp cái gì… buồn ngủ chết được.”

“Muốn làm, phải nhịn.” Lâm Mộc Hàn thành thật thẳng thắn nói.

 “Đệt.” Hàn Thanh Túc cười mắng một tiếng, nhắm mắt nghiêng đầu, ngửi mái tóc còn hơi ẩm, hôn cổ y mấy cái, “Ngủ thêm một chút đi.”

“Không được.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng ngoài dự đoán.

Hàn Thanh Túc vừa vuốt eo y, vừa thở dài thườn thượt.

“Anh, từ giờ dùng điện thoại này.” Lâm Mộc Hàn cầm di động và chứng minh thư của hắn, cho hắn một cái di động mới tinh, số tiền mặt ít ỏi trên người hắn cũng bị y lấy mất.

“Lâm Mộc Hàn, cậu biết hiện tại là xã hội pháp trị không?” Hàn Thanh Túc hết sức khó hiểu, “Nếu tôi thật sự muốn bỏ chạy, cậu lấy di động và chứng minh thư của tôi cũng không ngăn tôi được.”

“Ừm.” Lâm Mộc Hàn gật đầu, “Nhưng sẽ phiền phức lắm, anh thì lười làm mấy chuyện này.”

“…” Hàn Thanh Túc bị y chọc tức đến bật cười.

Nói đúng quá không cãi được.

“Ba ngày.” Hắn chỉ vào Lâm Mộc Hàn, nói, “Cậu chờ đó cho tôi.”

Lâm Mộc Hàn khẽ mỉm cười.

Y chờ bên dưới toà nhà nơi Hàn Thanh Túc đi phỏng vấn. Nửa tiếng sau, Hàn Thanh Túc mặt mày đen thui bước ra, sập cửa xe cái rầm.

Lâm Mộc Hàn nhướng mày, nổ máy xe.

“Má, một đám ngu xuẩn chết tiệt.” Hàn Thanh Túc chửi bới, “Cái thá gì mà dám chỉ trỏ ông đây nói ra nói vào.”

Lâm Mộc Hàn không hề ngạc nhiên, nói: “Anh à, đừng đánh nhau với người ta, em không có tiền bảo lãnh anh đâu.”

Đây là mỉa mai trắng trợn.

Đến công ty thứ hai, Hàn Thanh Túc không chửi bới nữa, nhưng mặt vẫn đen như đít nồi.

Nhịn cả đoạn đường, cuối cùng hắn vẫn không nhịn nổi, quay sang hỏi Lâm Mộc Hàn: “Lương tháng chỉ có hai ngàn tám, không đạt chỉ tiêu còn bị trừ cmn tiền, công ty rác rưởi thế mà cũng tuyển được người sao?”

“Bởi vì có rất nhiều người thất nghiệp.” Lâm Mộc Hàn đưa cho hắn một cái bánh mì đã xé bao, “Ăn lót dạ đi.”

Hàn Thanh Túc cắn một cái, mùi hương liệu rẻ tiền khiến hắn nhíu mày, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm mới miễn cưỡng nuốt trôi. Hắn quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn: “Một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Nghề này không có thu nhập cố định. Gặp may thì một tháng có thể kiếm được hơn chục ngàn, hẻo thì có khi chẳng có nổi ba bốn ngàn.” Lâm Mộc Hàn mở cửa kính, châm điếu thuốc, “Anh, tiền thuê nhà chúng ta chia đôi là một ngàn rưỡi, tiền cơm em tính anh năm trăm, điện nước ba trăm, mấy khoản khác không tính, lương hai ngàn tám là đủ cho anh chi tiêu rồi.”

“Chưa được nhận chính thức thì một ngàn chín.” Hàn Thanh Túc giật lấy điếu thuốc trong miệng y, “Đừng tính nữa, tôi sợ mình không chịu nổi sẽ đi nhảy sông luôn cho rồi.”

Lâm Mộc Hàn bật cười.

Y chạy theo Hàn Thanh Túc cả ngày. Hàn đại thiếu gia ban đầu thì hùng hùng hổ hổ, dần dần chuyển thành hành quân lặng lẽ. Hắn vào công ty phỏng vấn mà mặt mày cau có như lãnh đạo cấp cao đi thị sát, khí thế hoàn toàn đè bẹp người ta, đến khi trở ra thì mày nhăn tít lại, đến mức có thể kẹp chết cả ruồi. Hiển nhiên, đại thiếu gia đã cạn sạch kiên nhẫn, nhưng vì lỡ mạnh miệng với Lâm Mộc Hàn, hắn sống chết không chịu thua.

Lâm Mộc Hàn liếc nhìn bản CV bị hắn vò nhăn nhúm, mở miệng nói: “Anh, hôm nay tới đây thôi, chúng ta về nhé.”

Hàn Thanh Túc ngậm thuốc lá: “Ăn ngoài đi.”

Lâm Mộc Hàn ghé bừa một quán nướng bình dân. Hai người ngồi cạnh cửa sổ, than củi trong lò cháy rực, phủ một lớp tro trắng xám, xiên thịt chảy mỡ xèo xèo tỏa ra mùi thơm. Lâm Mộc Hàn rót rượu cho hắn, rồi lại rót cho mình.

“Này, lái xe.” Hàn Thanh Túc nhắc nhở.

“Không sao, ở đây gần nhà, chúng ta đi bộ về.” Lâm Mộc Hàn rót đầy ly cho mình.

“Mẹ nó tay cậu còn bị thương.” Hàn Thanh Túc cầm xiên que chỉ vào cánh tay y.

Lâm Mộc Hàn nhếch miệng: “Không chết được.”

Hàn Thanh Túc lười quản y, uống một ngụm rượu, nhìn dòng người vội vội vàng vàng bên ngoài cùng những bông tuyết rơi xuống từ trên bầu trời, ánh đèn đường nhàn nhạt mờ ảo như một bức tranh âm u.

“Biết tại sao tôi tới Vu Thành không?” Hàn Thanh Túc hỏi y.

Lâm Mộc Hàn lắc đầu.

“Mẹ tôi trước khi mất nói muốn trở về đây một lần.” Hàn Thanh Túc nói, “Nhưng mẹ không về được, tôi thay bà ấy về nhìn, rốt cuộc xe mới chạy được nửa đường, bà ấy không gượng được, đã qua đời rồi.”

Lâm Mộc Hàn im lặng một chút, hỏi: “Sao không đi máy bay?”

“… Má, cậu không có chút đồng cảm nào à?” Hàn Thanh Túc trừng mắt nhìn y.

“Máy bay nhanh.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc chả muốn phản ứng nữa.

Lâm Mộc Hàn rót rượu cho hắn, chỉnh cái đĩa trên bàn, nói: “Hồi em một tuổi mẹ em tái hôn, em cứ tưởng bà ấy chết rồi. Đến khi em thi đậu đại học A, bà ấy đột nhiên xuất hiện, cho em cái bao lì xì một ngàn, còn dắt theo cặp sinh đôi, nói em phụ đạo chúng để thi vào đại học A.”

“Vãi.” Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng, “Cậu không đập tiền vào mặt bà ta đó chứ?”

“Không, lúc đó chỉ bận ngạc nhiên.” Lâm Mộc Hàn cười, “Hóa ra bà ấy vẫn còn sống, em cứ tưởng mình không có mẹ.”

“Không sao, cậu còn ba mà.” Hàn Thanh Túc nói.

“Em sống với ông nội ở quê, một năm có thể gặp ông ta ba lần, một lần là trung thu, một lần là sinh nhật ông nội, lần còn lại là ăn Tết.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ông ta đưa dì và anh trai về, hồi nhỏ em cứ nghĩ Lâm Húc Minh là anh ruột, dì là mẹ ruột. Em gọi bà ấy là mẹ, bà ấy liền bảo em ra ngoài chơi đi, đừng làm bẩn váy bà.”

Hàn Thanh Túc lật xiên thịt nướng, tặc lưỡi một tiếng: “Không ai nói cho cậu biết à?”

“Con nít mà, ai quan tâm đâu?” Lâm Mộc Hàn cười nói, “Lâm Húc Minh không vui sẽ ấn em xuống đất mà đánh, ba em can ngăn, tát em một cái ngã ngửa, nửa ngày không bò dậy nổi. Đến khi em học nội trú, cuối tuần về nhà bọn họ ngủ sô pha, hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ, khi đó em mới biết. Từ đó về sau cuối tuần em đều về với ông nội.”

Hàn Thanh Túc nhíu mày: “Đệt mợ, thế mà cậu còn có thể đến nhà ba cậu ăn cơm? Còn nhậu với thằng anh hờ đó? Má, tôi còn tưởng bọn họ tốt với cậu lắm.”

“Cũng không tệ, ít nhất không ngược đãi, cũng không chối bỏ em.” Lâm Mộc Hàn suy nghĩ một chút, “Thế là tốt rồi.”

Hàn Thanh Túc nghe xong, một lời khó nói hết: “Mẹ nó, tưởng cậu mạnh mẽ thế nào, gặp tôi thì đã lật bàn cmnr.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, cười: “Anh lợi hại quá.”

“… Bớt bớt đi.” Hàn Thanh Túc gắt, “Nói cả buổi rồi lại tiện mồm ức h**p tôi đúng không?”

Lâm Mộc Hàn uống một ngụm rượu: “Không có ức h**p anh.”

Ở nơi đông người, Hàn Thanh Túc không tiện kể hết tội ác của y, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để công kích: “Cậu đúng là vô dụng, tôi cứ nghĩ cậu độc ác tàn nhẫn lắm.”

Lâm Mộc Hàn cười cười: “Lúc ông nội bệnh, ba và dì không muốn chữa, anh em nói vẫn có thể chữa được, nhưng đó không phải ông ruột của anh ta, anh ta không can thiệp được.”

“Ông nội đi làm công suốt, một đồng hận không thể bẻ làm tám, toàn bộ tiền kiếm được đều đưa ba em, bảo ông ấy mua nhà cho em, ba lại mua cho Lâm Húc Minh.” Lâm Mộc Hàn nói, “Không có tiền, em đành phải tự tìm cách, may mà gặp được anh.”

Hàn Thanh Túc cau mày: “Mấy chuyện này sao lúc đó cậu không nói với tôi?”

“Nói ra mất mặt.” Lâm Mộc Hàn quẹt mũi, “Lúc đó em yêu anh nghiêm túc, không muốn anh cảm thấy em là kẻ không gánh vác được gì, huống hồ anh cũng đã cho em tiền rồi.”

Hàn Thanh Túc im lặng hồi lâu, sau đó dựng ngón cái lên với y: “Mẹ nó cậu đúng là đồ ngốc.”

“Cảm ơn.” Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn, s* s**ng một phen.

Hàn Thanh Túc đánh bay móng vuốt của y, cúi đầu uống rượu: “Tôi chỉ không muốn thấy mẹ trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt mình.”

Rượu cay xè, hắn đưa mắt nhìn than hồng rực cháy, đầu gối bị nướng đến phát đau, “Tôi không biết cậu có hiểu không, chỉ là… tôi vẫn luôn có cảm giác mẹ vẫn còn sống, cậu hiểu chứ?”

“Ừm.” Lâm Mộc Hàn gật đầu.

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ khiến mẹ yên tâm, là thằng khốn chính hiệu.” Hàn Thanh Túc nở một nụ cười gượng gạo, “Tôi cũng không biết mẹ bị bệnh, suốt thời gian đó ngày nào cũng cãi nhau với mẹ, tôi…”

“Mẹ kiếp.” Hắn chửi nhỏ một tiếng, “Lâm Mộc Hàn, cậu dụ dỗ tôi sẻ chia tâm sự với cậu đúng không?”

“Anh biết sẻ chia tâm sự có ý nghĩa gì không?” Lâm Mộc Hàn nghiêm túc hỏi.

“Tin tôi thọc cái xiên này vào cậu bắt lên nướng không?” Hàn Thanh Túc trừng mắt.

“Được, cho một mình anh ăn thôi.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc và y nhìn nhau vài giây, nhịn không được cười thành tiếng: “Cậu là đồ tâm thần.”

Lâm Mộc Hàn cắn miếng thịt, nhấc châm giẫm lên giày da của hắn.

“Dù sao thì về nhà cũng là cậu lau.” Hàn Thanh Túc không thèm né tránh, nhân lúc y không để ý cũng giẫm một cái lên giày thể thao của y, hung dữ nói, “Lau hai đôi.”

Lâm Mộc Hàn đá đá mũi chân hắn: “Mỗi người đều có cách biểu đạt sự đau buồn khác nhau, không phải cứ khóc mới là thương tâm, không phải lỗi của anh.”

Hàn Thanh Túc nói: “Cảm ơn cậu, lòng lang dạ sói mà có thể nói đến uyển chuyển thoát tục như vậy.”

“Anh à, xin đừng dùng thành ngữ nữa.” Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên, sâu xa nhìn hắn, “Trình độ văn chương của anh hiện giờ đã cao đến độ em cũng không dám ngước nhìn.”

Hàn Thanh Túc tức giận: “Sớm muộn gì cũng nện chết cậu.”

Lâm Mộc Hàn cười nói: “th* t*c lại dùng rất đúng chỗ, yêu anh.”

“Cút đi.” Hàn Thanh Túc không chút khách khí. Cơn bức bối đè nén trong lòng bấy lâu như thể đã được giải toả, tan đi cùng với tiếng mắng chửi trong làn khói đầy dầu mỡ của quán nhỏ.

Đoạn đường về không gần lắm, hai người đều mặc phong phanh, ban đầu còn sính mạnh, được một lúc cả hai đều run lẩy bẩy dựa vào nhau, vội vàng đi thật nhanh.

“Cậu nhất định phải uống cho bằng được chứ gì.” Hàn Thanh Túc dùng vai húc Lâm Mộc Hàn một cái, làm y loạng choạng. Lâm Mộc Hàn nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay hắn, kết quả trượt chân, cả hai ngã vào đống tuyết bên cạnh.

“Anh!” Lâm Mộc Hàn hít hà một hơi, “Anh đè lên tay em rồi!”

Hàn Thanh Túc vội vàng nhổm dậy, kéo cánh tay khâu chỉ của y ra, tay kia bốc một nắm tuyết nhét vào cổ y.

“Má!” Lâm Mộc Hàn lạnh đến rùng mình, Hàn Thanh Túc đã bật dậy chạy đi.

“Hàn Thanh Túc!” Lâm Mộc Hàn bốc một nắm tuyết ném về phía hắn, điên cuồng giũ tuyết ra khỏi quần áo, “Anh trẻ con vừa thôi!”

Hàn Thanh Túc cười vào mặt y, hai tai và mũi đều bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, nhưng vẫn điển trai đến ngạo mạn.

Lâm Mộc Hàn cắn răng, bước mấy bước rồi đột nhiên tăng tốc chạy lên, Hàn Thanh Túc thấy không xong cũng cất bước bỏ chạy, hai người đuổi bắt nhau vào khu dân cư. Hàn Thanh Túc bám vào lan can cầu thang thở hổn hển, liên tục xua tay: “Thôi… thôi, không chơi nữa.”

Lâm Mộc Hàn thở hồng hộc: “Rốt cuộc ai tâm thần?”

“Tôi…” Hàn Thanh Túc chỉ vào mình, cười nói, “Tôi tâm thần.”

Lâm Mộc Hàn tức giận tát một cái vào eo hắn. Hàn Thanh Túc rú lên một tiếng, suýt đâm thủng vào cửa, vào nhà rồi thì đổ vật ra sô pha không động đậy.

Lâm Mộc Hàn cũng mệt quá sức, kề vai sát cánh nằm bên cạnh hắn: “Trẻ con.”

Hàn Thanh Túc bật cười, gác bàn tay lạnh ngắt lên bụng y. Lâm Mộc Hàn cũng không né, bình phục hô hấp rồi nghiêng thân ôm eo Hàn Thanh Túc, dựa đầu lên vai hắn.

Hàn Thanh Túc thuận thế s* s**ng eo y, đưa tay vò tóc y, nhắm mắt nói: “Người cậu toàn mùi thịt nướng.”

Lâm Mộc Hàn nhắm mắt lại, cười.

Hàn Thanh Túc tắm rửa xong thì ngủ mất. Lâm Mộc Hàn dựa ở đầu giường xem điện thoại, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy người bên cạnh đã ngủ, y đứng dậy đóng cửa phòng ngủ, ra ngoài nghe điện thoại.

“Chuyện gì?” Y đè thấp thanh âm.

“Điều tra ra rồi, sếp.” Cố Vạn Thanh cũng đè thấp giọng theo y, “Phía Tần Phù mãi không ra tay với nhà họ Hàn được vì một phần cổ phần vẫn nằm trong tay Hàn Thanh Túc. Vợ của Hàn Hiên trước khi qua đời để lại di chúc, chia đôi phần cổ phần của bà ấy cho Hàn Thanh Túc và Hàn Thanh Nhiên, nhưng Hàn Thanh Túc không ra mặt ký tên, bên đó cứ thế bị trì hoãn… Ngoài ra, có mấy công ty nước ngoài đứng tên Hàn Thanh Túc, hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Hàn. Việc này có lẽ bản thân anh ta cũng không biết chứ đừng nói đến Tần Phù hay Sở Cảnh Nguyên…”

Lâm Mộc Hàn im lặng lắng nghe.

“… Hàn Thanh Túc chắc hẳn đã phát hiện ra Sở Cảnh Nguyên có vấn đề, có chuẩn bị một chút, nhưng phát hiện quá muộn, không cứu vãn được gì…” Cố Vạn Thanh nói, “Hiện tại anh ta đột nhiên biến mất khỏi thành phố A, không ai trở tay kịp. Nhà họ Hàn đang nội đấu dữ dội, Hàn Thanh Nhiên đứng ở tuyến đầu… Họ Tần vì cuộc hôn nhân của Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên cũng loạn hết cả lên. Sở Cảnh Nguyên có ăn chay đâu, họ Tần muốn lấy cổ phần từ tay hắn cũng không dễ gì…”

“Sếp này, chúng ta mà lấy được cổ phần của Hàn Thanh Túc trước họ Tần thì sẽ giành được lợi thế, còn có thể chiếm thế chủ động trong vụ hợp tác với họ Thẩm.” Cố Vạn Thanh dừng lại, chưa đoán được thái độ của y thế nào, “Sếp?”

“Tôi sẽ nghĩ cách lấy được.” Lâm Mộc Hàn ngồi ở bậc cầu thang, nhìn chằm chằm điếu thuốc đỏ rực giữa ngón tay, “Ngáng chân Hàn Thanh Nhiên một chút đi, đừng để cậu ta dễ dàng cảm thấy có hy vọng xoay chuyển.”

Cố Vạn Thanh ngập ngừng: “Sếp, chúng ta thật sự dồn họ Hàn vào đường cùng sao?”

“Chúng ta không làm thì người khác cũng làm.” Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn cửa chống trộm đóng chặt phía sau, “Rơi vào bước đường này đều là vì anh ta gieo gió gặt bão. Đừng do dự, cần ra tay thì cứ ra tay.”

Cố Vạn Thanh nhận lệnh: “Anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi, còn tưởng anh với Hàn Thanh Túc tình cũ chưa phai.”

“Yêu đương với anh ta chính là đâm đầu vào chỗ chết.” Lâm Mộc Hàn nghe bên kia nói thêm vài chuyện nữa, lại nói, “Mai họp online rồi nói tiếp. Sao cậu lại gọi cho Lâm Húc Minh?”

“Điện thoại anh tắt máy, tôi tưởng Hàn Thanh Túc đâm chết anh rồi.” Cố Vạn Thanh cường điệu, “Hơn nữa, Lâm Húc Minh đang yên đang lành ở thành phố A lại chạy về Vu Thành, anh không thấy chuyện này kỳ lạ à?”

“Anh ta chỉ là bác sĩ.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Nhưng anh ta từng là bác sĩ riêng của nhà họ Tần.” Cố Vạn Thanh nói, “Anh ta biết nhiều lắm, ngay cả chuyện của anh cũng nắm được. Sếp à, cẩn thận một chút.”

“Biết rồi.” Lâm Mộc Hàn đáp, lại hỏi, “Ba mẹ Hàn Thanh Túc chết như thế nào?”

“Hàn Hiên bị tai nạn ô tô, chết ngay tại chỗ. Vợ ông ấy là Ôn Điềm, nghe nói mắc bệnh nan y đã nhiều năm, Hàn Hiên vẫn luôn tìm cách chữa trị.” Cố Vạn Thanh nói, “Rất nhiều người nghi ngờ vụ tai nạn của Hàn Hiên có vấn đề, muốn điều tra không?”

“Tra một chút đi.” Lâm Mộc Hàn nhớ đến ánh mắt cô đơn của Hàn Thanh Túc khi uống rượu, cắn đầu lưỡi một chút, “Chờ thêm một thời gian, tôi sẽ đưa Hàn Thanh Túc về thành phố A.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.