Ai không đi là chó. —— oOo —— Tìm việc không dễ dàng gì, nhất là với Hàn Thanh Túc. Lúc trước hắn còn thề son hẹn sắt sẽ làm đủ ba ngày, rốt cuộc ba ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được việc. Lâm Mộc Hàn không thể cứ chạy theo hắn mãi, trước khi ra khỏi nhà khuyên nhủ: “Anh, không cần ép mình tìm việc cho bằng được đâu, em nuôi anh được mà.” Hàn Thanh Túc nói: “Đi lẹ giùm đi, dông dài như ông già.” Lâm Mộc Hàn mang giày xong, xoay người lại ôm hắn, bám dính không buông: “Anh ơi, em không muốn đi làm, em chỉ muốn ở bên anh mãi thôi.” “Đệt.” Hàn Thanh Túc lầm bầm mắng, “Lâm Mộc Hàn, có bệnh thì trị đi.” Lâm Mộc Hàn ôm hắn hít sâu một hơi, cười đến mức Hàn Thanh Túc cũng run theo: “Bác sĩ Hàn, anh trị cho em đi.” Hàn Thanh Túc tức giận duỗi tay chọc vào eo y: “Rõ ràng từng là một em bé ngoan, sao bây giờ đầu óc toàn là mấy thứ bậy bạ. Cưng à, lái xe có đứng đắn không đó?” “Đứng đắn.” Lâm Mộc Hàn hôn cổ y mấy cái, sau đó đứng thẳng dậy, buông lỏng ra, “Anh ơi, em đi làm đây.” Sao đó không hề lưu luyến xoay người, đóng cửa lại đi một mạch xuống lầu. “Má nó?” Hàn Thanh Túc còn chưa kịp giơ tay ôm lại, quần áo đã bị kéo cho xộc xệch hết lên, trên cổ để lại mấy dấu đỏ, thoạt nhìn cứ như trai nhà lành vừa mới bị chấm m*t. Lâm Mộc Hàn ít nhiều có vấn đề. Nhưng rất nhanh, Hàn Thanh Túc đã vứt hết chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.