🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vậy sao anh còn chưa chịu cưới em?

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc tắm rửa xong, mệt mỏi bước ra đã thấy Lâm Mộc Hàn đứng ở cửa, không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn. Hắn sợ đến mức suýt thì đấm cho một cú.

“Làm gì vậy?” Hàn Thanh Túc khó chịu nhìn y.

“Mới rồi anh nói vậy là có ý gì?” Lâm Mộc Hàn hỏi hắn.

Hàn Thanh Túc đã mệt đến hai mắt díp vào nhau, nghe vậy thở dài: “Anh hai ơi, cậu đặt mình vào hoàn cảnh người khác thử xem. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ tới giờ, việc tôi giỏi nhất ngoài ăn uống ngủ nghỉ chính là tiêu tiền, mà bây giờ gia đình phá sản, đột nhiên không còn tiền xài, còn bị cắm sừng, tôi lại là một thằng phế vật… Mẹ nó tôi không muốn chết mới là lạ ấy.”

Sắc mặt Lâm Mộc Hàn căng thẳng: “Mọi chuyện không tệ như anh nghĩ đâu.”

“Nói thừa, nếu tệ như vậy thật thì tôi đã đập đầu mà chết từ lâu rồi.” Hàn Thanh Túc hùng hổ nói, “Ít ra tôi còn có cái mã đẹp trai thế này.”

Lâm Mộc Hàn rất khó tưởng tượng ra loại người này mà lại có lúc cảm thấy “muốn chết”.

“Mỗi người trong một ngày trung bình sẽ có hai mươi bảy phẩy năm lần nghĩ đến cái chết, nhưng rất hiếm có ai thật sự tự sát.” Hàn Thanh Túc vươn tay chọc lên gương mặt căng thẳng của y, “Tôi chỉ đơn thuần là biểu đạt cảm xúc một chút thôi, cậu không cần hốt hoảng như vậy.”

“Sao lại là phẩy năm?” Lâm Mộc Hàn nhíu mày.

“Đương nhiên vì đây là chuyện bịa.” Hắn toét cười nhìn Lâm Mộc Hàn, “Hay cậu lo lắng thật à?”

Lâm Mộc Hàn bắt lấy cái tay chọc lung tung của hắn, nghiêm túc nói: “Anh, đừng làm em sợ.”

“Tôi mà chết cậu có đau lòng không?” Hàn Thanh Túc cợt nhả, “Đau lòng muốn chết, bi thương quá độ, hận không thể tuẫn tình các thứ các thứ.”

“… Không đâu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Không thì em đi mua cho anh cái bảo hiểm tai nạn, anh gặp chuyện em lấy tiền, hai bên cùng có lợi.”

Hàn Thanh Túc lắc đầu: “Tôi có bảo hiểm, người được lợi không phải là cậu, mà là em trai tôi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Hàn Thanh Túc nâng mặt y lên, hôn mạnh một cái: “Hối hận rồi sao, cục cưng.”

“Không hối hận.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh, em muốn kết hôn với anh.”

Hàn Thanh Túc kiêu căng chỉ vào hình xăm trên xương quai xanh của mình: “Không được rồi cưng ơi, đến giờ tôi còn chưa quên được cái người trong lòng.”

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn thoạt nhìn như có thể thiêu đốt xuyên qua xương cốt hắn. Y lạnh lùng nói: “Em có thể chờ.”

“Vậy cậu chờ đi, nhé.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu y như đang nựng cún, “Người chung tình như tôi, không phải một hai năm là thoát ra được đâu.”

Lâm Mộc Hàn nghe vậy liền cười.

Đại thiếu gia chung tình một hai năm không thoát ra được này đêm đó chết đi sống lại, bị ép hỏi khi nào có thể “ra”.

“Ra chưa, anh?” Lâm Mộc Hàn chống người phía trên hắn, thong thả hỏi.

Hàn Thanh Túc vốn đã mệt đến gân cốt rã rời, lúc này trong đầu nhão như hồ, lung tung gật đầu: “Ra rồi… Lâm… cục cưng, má nó cậu muốn chết à!”

Lâm Mộc Hàn nghiêm túc hỏi hắn: “Vậy bây giờ cho em vào được chưa, anh?”

“Vào cái đếch! Cút…” Hàn Thanh Túc bóp cổ y, hận không thể siết chết tên khốn nạn này.

Khổ nỗi hắn lực bất tòng tâm, lực độ siết chết người của hắn chỉ khiến đồ khốn Lâm Mộc Hàn này càng làm tới.

Hàn Thanh Túc rốt cuộc đành phải xin tha. Lâm Mộc Hàn sâu xa nhìn hắn, ngữ khí bình thản mà lạnh nhạt: “Anh à, về sau có thể đừng nhắc đến người khác trước mặt em không? Nhất là cái tên Sở Cảnh Nguyên kia.”

Hàn Thanh Túc nhếch khóe miệng, nửa sống nửa chết dựng ngón giữa với y.

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn lạnh đi.

“Khoan!” Hàn Thanh Túc vừa mệt vừa buồn ngủ, kịp thời chặn lại, “Đồng ý đồng ý, cho ngủ cái đi, cưng ơi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Thật sự?”

Hàn Thanh Túc lung tung gật đầu, câu cổ y kéo xuống hôn một cái, xoay người ngủ mất.

“Đi tắm.” Lâm Mộc Hàn túm hắn dậy.

Hàn Thanh Túc bất động.

Cuối cùng, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn bị Lâm Mộc Hàn lôi vào nhà tắm tắm sơ qua một lượt. Trong cơn mơ màng, hắn thấy mình đang nằm ngủ trong bồn cầu, đến khi bị chuông báo thức gọi dậy, đầu hắn đau như muốn nứt ra, thê lương rên lên một tiếng.

Lâm Mộc Hàn lập tức bật dậy: “Sao vậy!?”

“Buồn ngủ chết mẹ…” Hàn Thanh Túc lăn một vòng, cuộn lại như con tôm bự, “Mới chợp mắt tí đã phải dậy.”

“Anh à, anh ngủ được ba tiếng rồi.” Lâm Mộc Hàn xoa đầu hắn, nằm lại rồi kéo hắn vào lòng, hôn lên tóc hắn, “Anh, đừng đi, ngủ tiếp đi. Ngoài trời còn tối, vừa lạnh vừa bẩn… Hôm nay em ở nhà với anh, anh muốn ngủ bao lâu thì ngủ.”

Hứa hẹn này quá hấp dẫn, Hàn Thanh Túc rối rắm mấy giây, sau đó một tay đẩy y ra, bật ngồi dậy.

“Anh?” Lâm Mộc Hàn cũng bật dậy theo.

“Không được, tôi đã lập chí phải trở thành một thợ tô tường ưu tú.” Hàn Thanh Túc đau khổ nói, “Đây là giấc mộng cả cuộc đời tôi.”

Giấc mộng này đến quá nhanh, Lâm Mộc Hàn nói: “Nếu anh thật sự thích làm thợ tô tường, tối nay mặc tạp dề hồng phấn đi, em tìm cho anh bức tường…”

Chưa kịp nói hết, y đã bị Hàn Thanh Túc đập tay bịt kín miệng: “Đừng nói nữa bé cưng, tôi sợ mình không kìm được mà nghiền cưng ra trộn vữa trát lên tường đấy.”

Lâm Mộc Hàn kéo tay hắn ra, nói: “Kinh quá.”

Hàn Thanh Túc xuống giường, mới đi một bước suýt nữa quỳ rạp xuống đất, được Lâm Mộc Hàn phía sau đỡ lấy một phen.

“Anh à, vậy được không đó?” Y lo lắng hỏi.

Đáp lại là một ngón giữa ngạo nghễ cùng bóng lưng lạnh lùng của Hàn Thanh Túc.

——

Khi Hàn Thanh Túc nhảy xuống từ xe máy Kỷ Gia Hạo, mặt hắn đã sắp đông cứng.

“Anh, hôm nay cứ theo lão Chu tiếp đi.” Kỷ Gia Hạo nói, “Ổng khó tính vậy chứ tay nghề số một đấy, anh mà học được từ ổng thì ngon lành.”

Cậu ta giơ ngón cái với Hàn Thanh Túc. Hàn Thanh Túc nghiêm túc gật đầu.

Lão Chu chính là ông anh hôm qua chỉ dạy hắn, thoạt nhìn chừng 50 60 nhưng giọng nói cực khỏe, có thể một tay xách hai cái thùng lớn. Lão Chu không để ý đến người khác lắm, nhưng sau khi được Hàn Thanh Túc biếu một hộp thuốc lá, thái độ của ông ta tốt hơn nhiều.

“Công việc này không đơn giản đâu.” Lão Chu rít điếu thuốc, nhìn Hàn Thanh Túc, “Mày muốn làm thật à?”

“Làm.” Hàn Thanh Túc cười gật đầu, “Nhà tôi sắp không còn gì ăn rồi.”

Lão Chu hoài nghi nhìn hắn: “Ba mẹ mày làm gì?”

“Buôn bán, phá sản, nợ một đống tiền.” Hàn Thanh Túc thở dài, “Em trai tôi đang lái taxi nuôi cả nhà, tôi chia sẻ với nó một chút.”

Lão Chu gật đầu: “Tao biết ngay mà, nhìn mày không giống một đứa biết làm lụng.”

Hàn Thanh Túc nói: “Tôi cố gắng học hỏi.”

Lão Chu cười nhạo một tiếng: “Nghề này có gì hay ho đâu mà học.”

Hàn Thanh Túc nói: “Khiêm tốn chút đi, ông anh.”

“Tiểu Kỷ gọi tao bằng ông nội đấy.” Lão Chu trừng hắn.

Hàn Thanh Túc cười toét: “Mỗi người một kiểu.”

Tuy công việc này vừa khổ vừa mệt, nhưng Hàn Thanh Túc thích nghi rất nhanh, không đến nửa ngày đã làm quen với lão Chu và mấy công nhân khác, lúc ăn trưa cùng nhau ngồi ăn ở công trường, gặm bánh mì và dưa muối Kỷ Gia Hạo mua hồi sáng.

Có ông anh chia cho hắn miếng thịt khô: “Tiểu Hàn, ăn thử đi, chị dâu mày làm đó.”

Hàn Thanh Túc cắn một miếng, mắt sáng rực lên: “Ngon dữ thần!”

Mấy người cười ha hả.

Lão Chu nói: “Mày đói quá nên ăn gì cũng ngon.”

Hàn Thanh Túc: “Em tôi không cho ăn thịt.”

“Mày không biết đó thôi, lái xe cũng cực lắm.” Lão Chu nói, “Chắc tụi bây chưa từng ăn khổ hả, vạn sự khởi đầu nan, ráng chịu đựng thời gian đầu là ổn.”’

Hàn Thanh Túc gật đầu: “Mấy anh cần thuê xe thì gọi em tôi, tôi bảo nó tính rẻ thôi.”

Thế là chiều hôm đó, Lâm Mộc Hàn đến công trường đón hắn thì nhận được một kèo mới toanh, sửng sốt hỏi: “Anh nói gì?”

“Có ông anh, vợ ổng định đến thành phố C thăm người thân, dẫn theo ba đứa con, muốn thuê xe trọn gói, cậu tính xem nhiêu tiền?” Hàn Thanh Túc dựa lưng vào ghế, thoải mái thở dài, cầm nửa cái bánh mì đặt bên cạnh Lâm Mộc Hàn nhét vào miệng.

“Cái đó là đồ thừa từ hai ngày trước rồi.” Lâm Mộc Hàn duỗi tay muốn lấy lại.

“Không sao, sắp đói chết cmnr.” Hàn Thanh Túc lúng búng nói, “Một cái bánh… không hề… đủ no.”

“Uống nước đi.” Lâm Mộc Hàn nhíu mày đưa nước cho hắn.

Hàn Thanh Túc ừng ực ừng ực uống hết nửa bình, dùng tay chùi miệng: “Lái xe đi, còn gì ăn không? Tôi sắp chết đói rồi.”

“Trên xe không có, về nhà em làm cho ăn.” Hàn Thanh Túc nổ máy xe.

“Cậu biết làm thịt khô không? Cái loại có muối hột ấy.” Hàn Thanh Túc hỏi.

“… Không biết.” Lâm Mộc Hàn nghi hoặc hỏi, “Muốn ăn?”

“Cũng bình thường.” Hàn Thanh Túc dè dặt nói, “Không phải thèm lắm.”

Vậy là thèm lắm rồi.

Lâm Mộc Hàn: “Em thử em.”

Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười: “Cục cưng ơi, em thật là đảm đang.”

Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc: “Vậy sao anh còn chưa chịu cưới em?”

Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói: “Bởi vì tôi còn chưa trở thành một người thợ tô tường ưu tú.”

“…” Lâm Mộc Hàn chỉ muốn ném hắn ra khỏi xe.

“Tôi nói thật đấy, cậu suy xét kỹ đi, tôi thấy cậu cũng ở không, còn rảnh rỗi đi đón tôi.” Khi sắp về đến nhà, Hàn Thanh Túc nói, “Này là kèo lớn, có thể kiếm được mấy trăm, đủ cho tôi ăn mười miếng thịt khô ngon lành.”

Lâm Mộc Hàn: “… Đưa số điện thoại anh ta cho em.”

Đêm đó, Cố Vạn Thanh đang tăng ca thì nhận được điện thoại của Lâm Mộc Hàn. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn cao ốc sáng rực và dòng xe cộ tấp nập đan xen trên đường, hoài nghi mình vừa nghe nhầm: “Không phải chứ, sếp, anh nói lại lần nữa, anh muốn làm gì cơ?”

“Hoặc đẩy lên sớm hơn, hoặc hoãn lại.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Cuộc họp này là chúng ta phải hẹn với bên kia mấy tháng trời mới sắp xếp được đấy! Dù chỉ họp online thôi cũng cực kỳ quan trọng!” Cố Vạn Thanh hét vào điện thoại, “Giờ anh bảo tôi dời lại vì hôm đó anh muốn đi chạy thuê á!?”

Lâm Mộc Hàn: “…”

“Cuộc họp này, trời có sập xuống cũng không thể đổi lịch!” Cố Vạn Thanh nổi điên, “Sếp à, sống cho giống người đi. Sếp tổng nhà người ta hủy họp chí ít cũng là để hẹn hò, anh lại đi chạy xe thuê? Đây là hạng mục quan trọng nhất của chúng ta, Hàn Thanh Túc ăn hết sạch não anh rồi phải không!?”

Lâm Mộc Hàn: “Đùa chút thôi.”

“Không bằng anh giết tôi luôn đi.” Cố Vạn Thanh thật sự bất lực, “Tôi là món đồ chơi rẻ tiền hay gì?”

“… Tôi thuê cậu không rẻ chút nào.” Lâm Mộc Hàn nói, “Tôi chỉ không ngờ anh ta thật sự đi làm, rõ ràng đã phát hiện ra tôi có ý đồ gì đó.”

“Sếp ơi, đừng tò mò.” Cố Vạn Thanh khuyên nhủ, “Tò mò hại chết mèo con, đến chừng đó coi chừng vừa thất thân vừa thất tình, lại còn mất tiền.”

“Không đâu.” Bên Lâm Mộc Hàn truyền đến tạp âm.

“Sếp đang ở đâu, sao ồn ào quá vậy?” Cố Vạn Thanh nghi hoặc hỏi.

Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói: “Đang mua thịt khô.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.