🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Em sẽ phát điên mất.

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc cầm cái sạn vét đến hột cơm cuối cùng trong nồi, đổ hết thịt và rau trong đĩa vào chén, sau đó một hơi ăn sạch sẽ. Cuối cùng, đại thiếu gia đặt chén xuống, cầm tờ khăn giấy lau miệng một cách tao nhã, bình phẩm: “Tàm tạm, hương vị cũng bình thường thôi.”

Lâm Mộc Hàn lạnh nhạt nói: “Vậy sao anh không chừa cho em miếng nào?”

“Tôi lao động vất vả, thức ăn trong nhà phải ưu tiên cho trụ cột gia đình.” Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói, “Như vậy chồng mới đi kiếm tiền nuôi em được chứ.”

“… Bớt xem phim truyền hình lại đi.” Lâm Mộc Hàn thật sự muốn ụp nồi cơm lên đầu hắn.

Hàn Thanh Túc dựa vào ghế vỗ vỗ bụng, dài giọng nói: “Làm càn, ta mang trong mình long chủng của nhà họ Lâm ngươi đấy.”

Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, đứng dậy thu dọn chén đũa. Hàn Thanh Túc ngang nhiên chỉ đạo: “Lâm à, chén đũa rửa cho sạch sẽ chút, bàn cũng phải lau khô, tiện thể quét luôn cái sàn đi nhé.”

Lâm Mộc Hàn không nhịn nổi nữa: “Anh!”

“Sao đó?” Hàn Thanh Túc vỗ bụng, tủm tỉm cười với y.

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn hai giây, xoay người vào nhà bếp.

“Chuyện lái xe cậu suy xét thế nào? Anh Lưu còn chờ tôi báo lại này.” Hàn Thanh Túc hỏi y.

“Hôm đó em có việc rồi.” Lâm Mộc Hàn mở vòi nước rửa chén.

“Việc gì còn quan trọng hơn cả việc kiếm tiền mua thịt cho tôi?” Hàn Thanh Túc đột nhiên đến gần, ôm eo y từ phía sau.

Lâm Mộc Hàn bị giật mình, xoay người đập cái đĩa trong tay lên người hắn.

“Đệt!” Hàn Thanh Túc vội né tránh về phía sau, thoát được cái đĩa nhưng không thoát được nước trong đó, bị hắt dầu mỡ lên khắp người.

Hai người trừng mắt nhìn nhau trong căn bếp chật chội.

“… Cậu làm gì vậy?” Hàn Thanh Túc lau mặt, ngửi được hỗn hợp mùi thịt khô hòa lẫn cùng nước rửa chén.

“Đang mở vòi nước, không nghe tiếng anh bước lại đây.” Lâm Mộc Hàn dừng một chút, “Anh đột nhiên ôm em, em còn tưởng là quỷ.”

“Thế thì chắc chắn đó là một con quỷ háo sắc rồi.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.

Lâm Mộc Hàn nói: “Cũng không khác anh là mấy.”

“Vớ vẩn, tôi thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch, dịu dàng giỏi giang.” Hàn Thanh Túc không tiếc lời tâng bốc mình, “Là người đàn ông tốt nhất thế giới.”

Lâm Mộc Hàn rút giấy nhà bếp lau mặt cho hắn.

“Trời má, sao không lấy dao mà lau cho rồi!?” Hàn Thanh Túc vừa né vừa mắng, “Dao còn mềm hơn cái thứ này.”

“Thứ này hút dầu tốt.” Lâm Mộc Hàn giữ chặt sau gáy không cho hắn nhúc nhích, “Anh à, sau này đừng tự khen mình như vậy nữa, mắc ói quá.”

Mấy từ này ghép chung với Hàn Thanh Túc, không thể nói là không quá phù hợp, chỉ có thể nói là không hề liên quan.

Hàn Thanh Túc ai oán nhìn y: “Lâm bé yêu, em làm anh đau lòng quá.”

“Còn gọi em bằng cái từ kinh tởm đó là em nhét anh vào chai nước rửa chén đấy.” Lâm Mộc Hàn lau khô mặt cho hắn, đẩy hắn vào nhà vệ sinh, “Rửa mặt đi.”

Hàn Thanh Túc quay đầu lại, cho y một nụ hôn gió. Lâm Mộc Hàn duỗi tay ịn vào mặt hắn, xoay đầu hắn lại.

“Cậu bận chuyện gì?” Hàn Thanh Túc rửa mặt xong, cảm thấy mình càng bảnh bao hơn một bậc, nhướng mày với trai đẹp trong gương.

Lâm Mộc Hàn xếp gọn chén đĩa đã rửa sạch: “Xem mắt.”

“Xem mắt là chuyện tốt nha, xem trai hay xem gái?” Hàn Thanh Túc đùa cợt, “Có cần anh cho cậu vài lời khuyên không?”

Lâm Mộc Hàn nghe vậy, sắc mặt lạnh đi.

Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười: “Không nói chuyện khác, riêng nhìn người là mắt tôi chuẩn lắm, bất kể trai hay gái, tôi nhìn phát biết ngay là loại người gì.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Anh muốn em đi?”

“Tôi đâu thể can thiệp vào sự tự do của cậu.” Hàn Thanh Túc nói, “Nếu cậu đã quyết định, tôi sẽ lập tức dọn đi.”

“Anh mơ đi.” Lâm Mộc Hàn nghiến răng.

Hàn Thanh Túc nhìn y với ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, đi đến trước mặt y, khoanh tay đánh giá một lượt, ghé sát lại hôn nhẹ một cái: “Bé cưng, muốn đi thì cứ đi, xem mắt có khi còn quan trọng hơn kiếm tiền nhiều.”

Lâm Mộc Hàn không nói gì. Cho đến tận lúc đi ngủ, y cũng chẳng nói một lời với Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc mệt muốn chết, nhưng thằng nhãi này có một lần hiếm hoi không quấn lấy hắn, hắn lại có chút không quen. Nhất là khi Lâm Mộc Hàn xoay lưng về phía hắn xem điện thoại, không ừ hử gì, hắn cảm thấy cả người bứt rứt không yên.

“Này.” Hắn đưa tay chọc vào eo Lâm Mộc Hàn, ngáp một cái.

Lâm Mộc Hàn thèm không phản ứng.

“Này, Lâm cục cưng.” Hắn lại chọc mạnh vài cái.

Lâm Mộc Hàn không quay đầu lại, nói: “Không thì anh chọc mạnh thêm chút nữa, xuyên thủng thận em luôn đi.”

Hàn Thanh Túc vui vẻ, vỗ mông y, hỏi: “Cậu đi xem mắt, tôi đi ăn chực được không?”

“… Không được.” Lâm Mộc Hàn thẳng thừng cự tuyệt.

“Tôi cũng không tranh người với cậu mà.” Hàn Thanh Túc nói, “Gu thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau.”

Lâm Mộc Hàn suýt thì cắn nát răng, không nhịn nổi nữa xoay người trở lại, đối diện với ánh nhìn hài hước của Hàn Thanh Túc trong ánh sáng lờ mờ: “Anh, đừng như vậy nữa.”

“Như thế nào?” Hàn Thanh Túc chẳng hiểu gì.

“Anh phải nói em đừng đi.” Lâm Mộc Hàn nói.

“À…” Hàn Thanh Túc quẹt mũi, “Như vậy không ổn lắm nhỉ?”

Lâm Mộc Hàn trừng hắn, hốc mắt dần dần đỏ hoe, thanh âm cũng nghẹn lại: “Anh!”

“Ôi ôi ôi, được được được, đừng đi đừng đi.” Hàn Thanh Túc thấy y sắp khóc tới nơi liền không chịu nổi, vội vàng ôm vào trong lồng ngực, “Cậu mà dám khóc là tôi uýnh cậu đấy.”

Lâm Mộc Hàn ôm eo hắn, vùi đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Không có xem mắt, em lừa anh thôi.”

“Chậc.” Hàn Thanh Túc vắt chân mình lên đùi y.

“Thành phố C quá xa, đến đó phải ở lại một đêm, không được nhìn thấy anh, em sẽ phát điên mất.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Cậu có thể mở điện thoại thưởng thức sự đẹp trai 360o không góc chết của tôi.” Hàn Thanh Túc không hề biết ngượng.

“… Không giống nhau.” Lâm Mộc Hàn suýt thì không diễn nổi nữa.

Hàn Thanh Túc nói: “Đồ b**n th**.”

“Chỉ với anh thôi.” Lâm Mộc Hàn ôm hắn chặt thêm một chút, “Anh ơi, đừng rời xa em.”

“Được được được.” Hàn Thanh Túc qua loa gật đầu, còn bổ sung thêm, “Yên tâm, tôi còn chưa học được tinh hoa của người thợ tô tường, sẽ không rời đi.”

Lâm Mộc Hàn thật sự muốn đạp hắn xuống giường.

Hàn Thanh Túc lại buông y ra trước: “Mịa, hơi nóng nực rồi, ngủ đi cục cưng.”

Sau đó hắn nằm lăn ra theo hình chữ X, chẳng bao lâu đã ngủ như chết.

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn đăm đăm bằng ánh mắt âm trầm, vươn tay kéo hắn trở lại vào lòng. Hàn Thanh Túc nhíu mày đẩy y một phen, hàm hồ lẩm bẩm gì đó, nhưng Lâm Mộc Hàn quá khỏe, rốt cuộc phản kháng không có hiệu quá, hắn đành ngoan ngoãn để người ta ôm ngủ.

Trong trí nhớ của Hàn Thanh Túc, Lâm Mộc Hàn thật sự rất quấn người.

*

Khi đó Lâm Mộc Hàn đang học năm 2 đại học, thời khóa biểu kín mít, ngoài giờ học làm thêm hai công việc, còn nhín ra thời gian để yêu đương với Hàn Thanh Túc. Chỉ trong hai tuần, người gầy đi thấy rõ. Hàn Thanh Túc thấy Lâm Mộc Hàn vất vả, cũng không vui vì cậu không rảnh rỗi đi chơi với mình, thế là trực tiếp giúp cậu xin nghỉ ở cả hai chỗ làm.

Khi Lâm Mộc Hàn gọi điện tới, hắn mới vừa bước xuống khỏi trực thăng. Thấy tên người gọi, hắn liền ném đồ đạc cho trợ lý bên cạnh, thong thả bắt máy: “A lô, cục cưng ơi, nhớ anh rồi sao?”

“Anh xin nghỉ việc cho em.” Thanh âm của Lâm Mộc Hàn hơi trầm xuống.

“Em đi làm việc nặng lương thấp, anh cho em thêm ít tiền tiêu vặt, em chăm chỉ học tập, sau đó đi chơi với anh là được.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Tối nay anh đến đón em nhé?”

“Em không muốn nghỉ.” Giọng Lâm Mộc Hàn có chút rét run.

Hàn Thanh Túc không vui nhíu mày. Từ trước đến nay có bạn trai nào không chiều chuộng hắn đâu, chỉ có mỗi tên học trò nghèo này vừa lạnh vừa cứng, ở trên giường không hợp tác thì thôi, cho tiền cũng không lấy, thanh cao gần chết. Hắn rất nhiều lần nghĩ thôi chia tay cho rồi, nhưng cứ nhìn đến cậu lại thấy ngứa ngáy trong lòng…

Hắn thích dáng vẻ cố chấp như có thể xông vào đánh nhau với mình bất cứ lúc nào này của Lâm Mộc Hàn.

“Cục cưng, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, em xem, cực khổ như vậy.” Hắn kiên nhẫn dỗ dành.

“Vậy anh cũng nên trao đổi với em trước chứ.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc nhíu mày: “Này là chuyện nhỏ thôi mà… A lô?”

Lâm Mộc Hàn thế mà dám dập máy ngang.

Hàn Thanh Túc hết sức sửng sốt, khiếp sợ quay đầu nhìn trợ lý: “Cậu ta dám dập máy với tôi?”

Trợ lý trông như có chút hả hê vui sướng. Hàn Thanh Túc không rảnh để ý, hai tiếng sau xông đến đại học A. Lâm Mộc Hàn mới vừa tan học, đang thảo luận đề tài gì đó với bạn cùng phòng, cậu cười đấm bả vai đối phương một chút, có người câu cổ cậu, thoạt nhìn thấy quan hệ rất tốt.

Hàn Thanh Túc thấy cậu nói nói cười cười với người khác, cảm thấy khó chịu, đứng ở cửa gọi: “Lâm Mộc Hàn.”

Lâm Mộc Hàn nghe gọi ngẩng đầu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“…” Hàn Thanh Túc suýt nữa thì chửi thề.

Lâm Mộc Hàn đeo ba lô bước ra, nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước.

“Còn giận anh à?” Hàn Thanh Túc cười hì hì câu cổ cậu, “Anh sai rồi, được chưa. Chủ yếu là anh lo lắng cho em thôi, nhìn xem, mặt em gầy xọp rồi.”

“Anh như vậy là không tôn trọng em.” Lâm Mộc Hàn đanh mặt nói, “Đây là việc riêng của em.”

Hàn Thanh Túc cười nhạt trong lòng, ngoài mặt lại thành khẩn nhận sai: “Anh biết rồi, lần sau nhất định sẽ hỏi em trước, đừng giận nữa, nhé?”

Lâm Mộc Hàn mím môi, im lặng một chút mới nói: “Anh đến làm gì, hôm nay em học nguyên ngày.”

“Tới dỗ em.” Hàn Thanh Túc cầm cái túi trong tay lắc qua lắc lại, “Lần trước không phải em nói thích đồ ăn dì giúp việc làm đó sao, anh mang đến cho em, chúng ta cùng ăn trưa.”

Căn tin trường học rộn ràng tấp nập, quần áo nổi bật và gương mặt đẹp trai đến ngạo mạn của Hàn Thanh Túc thu hút rất nhiều người, trên đường đi có vài người đến xin số điện thoại, đều bị hắn lịch sự từ chối khéo.

“Có bạn trai rồi.” Hàn Thanh Túc chỉ vào Lâm Mộc Hàn bên cạnh, nói.

Tai Lâm Mộc Hàn đỏ lên, cậu kéo hắn đến ngồi ở một hơi vắng vẻ.

Hàn Thanh Túc không nhịn được miết lỗ tai cậu, một hai phải ngồi sát vào mới chịu: “Đêm nay đón em về nhà nhé?”

Lâm Mộc Hàn ăn cơm thì không nói chuyện.

Hàn Thanh Túc dùng đầu gối cụng cụng vào gối cậu, nghiêng đầu cười: “Cục cưng, em thấy đó, anh được yêu thích lắm. Em mà không canh chừng chặt chẽ, người khác sẽ cướp đi mất đấy.”

Lâm Mộc Hàn siết chặt đũa, căng da mặt nói: “Vậy anh đi luôn đi.”

“Nhưng anh không nỡ.” Hàn Thanh Túc vươn tay gãi gãi đùi cậu, “Anh sai rồi, anh nhận lỗi với em, nào, cho hôn một cái đi.”

Lâm Mộc Hàn có chút hoảng loạn đẩy cằm hắn ra, thẹn quá hóa giận: “Đông người như vậy.”

“Vậy về nhà rồi hôn.” Hàn Thanh Túc cười gian.

Kỹ năng dỗ dành người khác của hắn thật sự lợi hại, cơn giận của Lâm Mộc Hàn chẳng hiểu sao tan biến sạch sẽ. Đến khi bị Hàn Thanh Túc dụ về nhà, cậu cũng quên mất trước đó định nghiêm túc nói với hắn chuyện gì.

Hàn Thanh Túc thậm chí còn mua một căn hộ ở gần đại học A, ngay từ đầu hắn đã muốn cho Lâm Mộc Hàn đứng tên, nhưng cậu từ chối, vậy nên hắn cũng thức thời không nhắc lại.

Lâm Mộc Hàn bị hắn đè trong bồn tắm làm bậy, không cẩn thận bị sặc nước, ghé vào cạnh bồn ho khan.

“Không sao chứ?” Hàn Thanh Túc vỗ lưng cậu.

Lâm Mộc Hàn lắc đầu, từ cổ, vai, sau lưng đều đỏ lên, trên bờ vai gầy toàn là dấu hôn. Hàn Thanh Túc ôm cậu, để cậu dựa vào người mình, cười nói: “Không thì tự em làm đi?”

Lâm Mộc Hàn ngượng ngùng lại kháng cự, đôi mắt bị hơi nóng hung đỏ lên, thoạt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Hàn Thanh Túc thong dong nói: “Không thì thôi vậy.”

Lâm Mộc Hàn ngồi quỳ bên hông hắn, cắn răng nói: “Em thử xem.”

Đương nhiên là không thành công, cậu suýt nữa thì dìm chết Hàn Thanh Túc luôn. Cuối cùng vẫn là Hàn đại thiếu gia tay làm hàm nhai, ôm người ta làm loạn đến nửa đêm.

Lâm Mộc Hàn nằm trong lồng ngực hắn, ôm eo hắn nói: “Anh, hôm nay không phải em cố tình tức giận với anh.”

Hàn đại thiếu gia được thỏa mãn đã quên khuấy chuyện này, vỗ vỗ đầu cậu: “Cho em thêm một trăm vạn tiêu vặt.”

“Em không cần.” Lâm Mộc Hàn nói nhỏ, “Ba mươi vạn kia em cũng sẽ trả lại cho anh.”

Hàn Thanh Túc lười đôi co với cậu: “Được được được, đều nghe em.”

“Anh, tuy ban đầu em vì cần tiền nên mới đồng ý theo anh, nhưng hiện tại không phải.” Lâm Mộc Hàn nghiêm túc nói, “Em thật lòng muốn ở bên anh, anh chờ em tốt nghiệp đại học, được không?”

“Được.” Hàn Thanh Túc cũng nghiêm túc trả lời, nhưng hắn đã buồn ngủ tới mức chẳng nghe lọt tai cái gì nữa.

“Tốt nghiệp xong chúng ta lập tức kết hôn.” Lâm Mộc Hàn hôn nhẹ cằm hắn.

“Được, kết hôn.” Hàn Thanh Túc không mở nổi mắt nữa, “Đời này chỉ yêu một mình em.”

Lâm Mộc Hàn trầm mặc hồi lâu, siết chặt eo hắn: “Nói lời phải giữ lấy lời đó.”

“Ừ, anh mà lừa em thì sẽ táng gia bại sản.” Hàn Thanh Túc cười một tiếng.

Lâm Mộc Hàn thuận thế ôm hắn, nghiêm túc nói: “Anh, em cũng yêu anh.”

Hàn Thanh Túc đã ngủ mất rồi.

Từ sau hôm đó, Lâm Mộc Hàn cực kỳ dính người, chỉ cần không có tiết học, cậu sẽ đi tìm hắn, muốn đi xem phim, đi dạo phố, chơi bóng, ăn mấy món kỳ lạ, rủ đi du lịch, đến cuối còn bắt hắn đi học cùng mình.

Sau nhiều năm, Hàn Thanh Túc lại lần nữa trà trộn vào ngồi trong giảng đường đại học, ngồi ở hàng cuối cùng chưa được mười phút đã bị thanh âm thôi miên của giảng viên ru ngủ đến chẳng biết trời trăng gì. Lâm Mộc Hàn chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng quay sang nhìn hắn, rồi véo tai hắn, nắm tay hắn hoặc nghịch tóc hắn, tóm lại là không chịu ngồi yên.

“Em tập trung nghe giảng đi.” Hàn Thanh Túc bị quấy rầy đến tỉnh lại, nằm gục trên tay quay sang nhìn cậu.

Lâm Mộc Hàn nhỏ giọng nói: “Thầy cho bài tập, em làm xong rồi, mười phút nữa mới giảng tiếp.”

“Bài tập gì?” Hàn Thanh Túc khốn khổ ngước lên.

Lâm Mộc Hàn nâng vở cho hắn xem. Đôi mắt của Hàn Thanh Túc bị ánh sáng tri thức đánh sâu vào, nháy mắt đầu váng mắt hoa: “Má ơi, lợi hại quá, mau lấy ra.”

Lâm Mộc Hàn không nhịn được bật cười, cầm giấy xếp cho hắn con thuyền nhỏ, đặt trong tầm tay hắn.

Hàn Thanh Túc cầm chiếc thuyền đó lên xem, thấy trên mặt còn dùng viết đỏ vẽ hình trái tim. Hắn cất vào trong túi: “Bạn Lâm Mộc Hàn, xin hãy nghiêm túc nghe giảng đi, cái này tịch thu.”

Lâm Mộc Hàn cười, nắm tay hắn: “Anh ơi, yêu anh.”

Hàn Thanh Túc nằm dài ra bàn, dùng đầu gối húc nhẹ cậu: “Lâm Tiểu Hàn, em sến ói.”

Lâm Mộc Hàn lặng lẽ nhích lại gần hôn tai hắn.

Giảng viên trên bục bắt đầu giải đề, tay phải Lâm Mộc Hàn cầm bút, thỉnh thoảng viết mấy chữ, tay trái dưới gầm bàn đan lấy tay Hàn Thanh Túc, mười ngón siết chặt. Hàn Thanh Túc ngủ một mạch, sau mấy ngày, hắn cảm giác mình sắp trở thành nhà vật lý học luôn rồi.

Hắn vốn rảnh rỗi, ngoài chọc tức ba mẹ thì toàn là ra ngoài chơi bời, giờ ngày nào cũng chăm chỉ đến đại học A, đến mức Hàn Hiên còn tưởng hắn thật sự cải tà quy chính, chuẩn bị liên hệ giáo sư giúp hắn ôn thi lên nghiên cứu sinh. Hàn Thanh Túc sợ đến mức ngay ngày hôm đó chạy đến quán bar để chứng minh sự trong sạch của mình.

Nào ngờ Lâm Mộc Hàn còn đáng sợ hơn cả ba hắn. Liên tiếp bảy tám cuộc gọi đến, Hàn Thanh Túc phải trốn vào WC bắt máy: “Tiểu Hàn?”

“Anh, sao anh còn chưa tới?” Giọng nói của Lâm Mộc Hàn nghe thật lạnh lùng, “Em chờ anh trước cổng trường hai tiếng rồi.”

“À, anh có việc đột xuất.” Hàn Thanh Túc bịt kín lỗ tai, “Mấy ngày nay chắc không đến được.”

Lâm Mộc Hàn im lặng một thoáng: “Anh, anh đang ở quán bar sao?”

“Không có.” Hàn Thanh Túc chột dạ nói, “Anh đi bàn chuyện làm ăn.”

Làm ăn cái đếch, hắn ngay cả báo cáo còn đọc không hiểu.

“Anh đang ở đâu, em đến tìm anh.” Lâm Mộc Hàn nói.

Tức khắc đầu Hàn Thanh Túc phình to gấp đối: “Anh thật sự có việc mà, em không đi học sao?”

“Nghỉ mấy tiết không sao.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói, “Anh mở định vị đi.”

Hàn Thanh Túc thề rằng hắn chỉ đến quán bar uống rượu, nhưng khi thấy Lâm Mộc Hàn mặt mày lạnh tanh tìm đến, chẳng hiểu sao hắn có chút chột dạ. Hắn đang vắt óc nghĩ cách dỗ dành, rốt cuộc Lâm Mộc Hàn bước nhanh về phía hắn, một tay ôm lấy, siết chặt đến mức hắn suýt thì phun luôn rượu vừa uống.

“Ôi ôi cưng ơi, sắp nôn rồi.” Hàn Thanh Túc vỗ lưng cậu.

Lâm Mộc Hàn nới lỏng một chút, trong tiếng nhạc xập xình và ánh đèn rực rỡ, cậu nghiêm túc nhìn hắn: “Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì.”

“Anh thì có thể xảy ra chuyện gì?” Hàn Thanh Túc vò nhẹ tóc cậu, “Đi thôi, anh đưa em về trường.”

“Về nhà.” Lâm Mộc Hàn nắm chặt tay hắn.

“Không đi học?” Hàn Thanh Túc nghiêng đầu nhìn hắn.

Lâm Mộc Hàn gật gật đầu: “Anh ở lại với em.”

“Được.” Hàn Thanh Túc nghe vậy vui vẻ, vươn tay véo má cậu, đùa giỡn, “Em tưởng anh không cần em nữa à?”

“Ừm.” Lâm Mộc Hàn rầu rĩ lên tiếng.

Hàn Thanh Túc lập tức mềm lòng, ôm người ta x** n*n một hồi, cười nói: “Yên tâm đi, không cần ai chứ sẽ luôn cần em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.