Em thích món quà sinh nhật này.
*Chương này có tình tiết quan hệ bạo lực, hãy cân nhắc trước khi tiếp tục!
—— oOo ——
Hàn Thanh Túc bị Lâm Húc Minh làm cho hơi phiền, nhưng Lâm Mộc Hàn hôn hắn hăng hái như vậy, nhất là khi Lâm Húc Minh còn ở ngay bên ngoài, quá sức k*ch th*ch. Hắn ôm eo Lâm Mộc Hàn đè y vào tủ lạnh, gia tăng nụ hôn.
“Có vị cà chua xào trứng gà.” Hàn Thanh Túc dùng đầu gối cọ y một chút.
“Em nếm thấy hơi mặn.” Lâm Mộc Hàn đè cái tay không yên phận của hắn lại, “Đừng phá nữa, anh.”
“Anh của cậu đang ở ngoài.” Hàn Thanh Túc tức giận véo nhẹ y một cái.
Hô hấp Lâm Mộc Hàn hơi loạn. Y giữ chặt tay Hàn Thanh Túc, đặt lên tim mình, nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Anh à, đời này em chỉ thích một mình anh. Em là của anh.”
Hàn Thanh Túc cười đến cà lơ phất phơ: “Vậy đêm nay để tôi… Đậu má! Cháy!”
Một tiếng gào của hắn thổi bay hết không khí ái muội. Lâm Mộc Hàn vội vàng giảm lửa, Hàn Thanh Túc ở một bên trông thì bận rộn, nhưng hoàn toàn chả giúp được gì, còn tự làm ướt một mảng quần của mình.
Bữa cơm này đúng là tràn ngập bất ngờ.
Trên bàn ăn, Lâm Húc Minh dò hỏi tình hình Lâm Mộc Hàn gần đây: “Dạo này công việc thế nào.”
“Vẫn ổn, như cũ thôi.” Lâm Mộc Hàn cúi đầu lựa xương cá.
“Gần đây sức khỏe ba không tốt lắm, anh định cuối tuần đưa ông ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng anh có ca phẫu thuật, nếu em rảnh thì đi cùng ba được không?” Lâm Húc Minh nói.
“Không phải cuối tuần cậu định đi với tôi sao?” Hàn Thanh Túc nói trước khi Lâm Mộc Hàn kịp mở miệng, “Thôi cậu đi đi, tôi một mình cũng được.”
Lâm Mộc Hàn trầm mặc một thoáng, nói với Lâm Húc Minh: “Anh, xin lỗi, em không có thời gian.”
“Không sao.” Lâm Húc Miinh cười cười, “Phải rồi, đây là ít đặc sản anh đi công tác phía nam mang về. Em thích ăn ngọt, anh đều giữ cho em, chỉ là bận quá chưa kịp đem qua.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Mộc Hàn gật đầu.
“Khách sáo cái gì.” Lâm Húc Minh đẩy cho y một cái hộp nhỏ, “Quà sinh nhật muộn cho em. Hôm qua anh thật sự không có thời gian, Tiểu Hàn, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Mộc Hàn mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Hàn Thanh Túc đang cắm đầu ăn cơm bên cạnh đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía Lâm Mộc Hàn, nhưng y đang xem hộp quà, là một cái đồng hồ đắt tiền. Hắn cũng không biết hôm qua là sinh nhật Lâm Mộc Hàn.
À, hắn cũng chưa từng tổ chức sinh nhật cho Lâm Mộc Hàn. Năm đó còn chưa tới sinh nhật Lâm Mộc Hàn, bọn họ đã chia tay.
Lâm Mộc Hàn gắp cá đã lựa hết xương đặt vào chén hắn, câu được câu chăng mà trò chuyện với Lâm Húc Minh đối diện. Bữa cơm này, Hàn Thanh Túc ăn không ngon lành gì. Khi Lâm Húc Minh rời đi, Lâm Mộc Hàn tiễn đối phương xuống dưới lầu. Hàn Thanh Túc lén theo sau bọn họ, từ xa xa thấy Lâm Húc Minh ôm y một cái, tức khắc khó chịu nhíu mày.
Cũng không phải là hắn để ý Lâm Mộc Hàn, chủ yếu là vì lâu lắm rồi không có ai khiêu khích hắn như thế.
Lâm Mộc Hàn tạm biệt Lâm Húc Minh, vừa xoay người lại thấy Hàn Thanh Túc xụ mặt dưới mái hiên nhìn mình chằm chằm, khóe miệng khẽ cong lên một chút: “Anh?”
“Đừng có gọi anh, anh trai tốt của cậu đi rồi.” Hàn Thanh Túc xoay người lên lầu.
Lâm Mộc Hàn theo sau hắn như cái đuôi, kéo tay hắn bắt hắn nắm tay mình: “Anh, lớn chừng này rồi, đừng ghen nữa.”
“Ghen cái đầu cậu.” Hàn Thanh Túc ném móng vuốt của y ra.
Lâm Mộc Hàn chọc eo hắn: “Thế anh làm sao vậy?”
“Nhìn gã thấy khó chịu.” Hàn Thanh Túc chậc một tiếng, “Thằng anh hờ của cậu nhìn qua là biết không phải loại tốt lành gì.”
“Không sao đâu anh, dù sao anh cũng không phải loại tốt lành gì.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Má nó…” Hàn Thanh Túc quay đầu trừng y, “Lâm Mộc Hàn, cậu càng lúc càng to gan.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Không to gan sao dám đè anh?”
Hàn Thanh Túc suýt thì đá y lăn xuống lầu.
Thấy người này sắp xù lông tới nơi rồi, Lâm Mộc Hàn bước nhanh đuổi kịp hắn, ôm dính lấy hắn mở cửa ra: “Em thật sự không biết hôm nay anh ta tới, dù có ăn cơm với anh ta thì cũng sẽ không ăn trong nhà.”
Hàn Thanh Túc đá văng giày: “Mắc bệnh.”
Lâm Mộc Hàn thấy hắn đi thẳng vào phòng ngủ, bám theo một tấc không rời, nói: “Anh, ai chọc anh không vui vậy?”
Hàn Thanh Túc nằm trên giường, mí mắt díp vào nhau, nghe vậy nói: “Đâu ra không vui, mẹ nó tôi còn không ngủ đủ đây. Bề trên ơi yên lặng chút đi, ngoan, tự mình chơi chim đi.”
Lâm Mộc Hàn leo lên người hắn, vạch mí mắt ra hôn chóc một cái: “Anh, cuối tuần anh muốn em làm gì với anh?”
“Chả làm gì hết.” Hàn Thanh Túc khốn đốn nói, “Mẹ nó tôi chẳng qua không thích nhìn thằng ngốc kia sai khiến cậu thôi, đồ gà.”
“Em không định đồng ý.” Lâm Mộc Hàn đè hắn dưới thân, hôn xuống cổ hắn, “Anh ơi, em thích anh lắm.”
“AAAA…!” Hàn Thanh Túc tuyệt vọng gào thét, “Biết rồi ông cố nội, tôi muốn ngủ, tránh ra!”
Lâm Mộc Hàn nói: “Cuối tuần em cùng anh về thành phố A nhé.”
Hàn Thanh Túc bất lực nói: “Về làm gì?”
“Đi thăm mẹ anh.” Lâm Mộc Hàn đáp.
Hàn Thanh Túc đột nhiên trầm mặc, qua hồi lâu mới mở to mắt nhìn y: “Lâm Mộc Hàn, bớt lo chuyện bao đồng.”
“Chuyện của anh chính là chuyện của em.” Lâm Mộc Hàn nâng mặt hắn hôn mấy cái, “Em cảm thấy anh nên về thăm, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
“Mẹ nó con mắt nào của cậu thấy tôi khó chịu?” Hàn Thanh Túc nhíu mày.
“Con mắt nào cũng thấy.” Lâm Mộc Hàn ôm hắn nói, “Ngay từ đầu có phải anh cho rằng em thật sự là một tên b**n th**, muốn lấy mạng anh nên mới theo em về nhà?”
Hàn Thanh Túc: “… Tâm thần.”
“Em yêu anh.” Lâm Mộc Hàn nghiêm túc nhìn hắn, đáy mắt tăm tối lắng đọng thành một màu đen đặc sệt sắc lạnh, “Em sẽ không giết anh, em phải sống hạnh phúc với anh cả đời, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Hàn Thanh Túc nghệch mặt, nói: “Không ấy cậu giết tôi luôn đi.”
Lâm Mộc Hàn cười khẽ một tiếng: “Về thành phố A, đổi cho anh một căn nhà lớn, chịu không? Ở dưới tầng hầm mà anh tha thiết ngóng trông, em dùng dây xích khóa anh lại, để anh nhìn em lựa những món đồ chơi cho anh. Em còn đóng riêng cho anh một tủ trưng bày, anh ơi, em không chờ nổi nữa rồi.”
Đồng tử y run khẽ, say mê hôn Hàn Thanh Túc, lẩm bẩm: “Anh có khóc lóc xin tha thế nào cũng vô ích, chỉ có thể nghe theo em, chịu không?”
“Đù.” Hàn Thanh Túc chấn động, “Mẹ nó trí tưởng tượng của cậu kinh thật.”
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn ngày càng lạnh hơn, chăm chú nhìn hắn: “Không phải tưởng tượng, em sẽ làm như vậy thật, anh.”
“Quên đi. Tôi không có hứng thú.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.
Lâm Mộc Hàn đè hắn dưới thân, lạnh lùng nói: “Anh mà hứng thú thì em đã không làm.”
“Dòng thứ b**n th**.” Hàn Thanh Túc nằm liệt như con cá chết, “Vậy cậu chừa cái tường tầng hầm lại, tôi muốn đích thân tô đen rực rỡ sắc màu.”
Lâm Mộc Hàn cười một tiếng: “Được, chỉ mặc mỗi cái tạp dề hồng thôi.”
“… Cậu nắng lên hơi không đúng lúc rồi đấy.” Hàn Thanh Túc lịch sự nói, “Tôi đang lo lắng cho sự an toàn của bản thân mình.”
Lâm Mộc Hàn cười đến cả người run rẩy, lại đột nhiên im bặt, ngẩng đầu lên, có chút buồn bã hỏi Hàn Thanh Túc: “Anh, hôm qua là sinh nhật em, sao anh lại không nhớ?”
Hàn Thanh Túc có bao giờ nhớ đâu.
“A, quên mất.” Hàn Thanh Túc qua loa hôn y, “Sinh nhật vui vẻ, cục cưng.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Dối trá, anh hoàn toàn chẳng biết sinh nhật em khi nào.”
“Biết thừa còn hỏi.” Hàn Thanh Túc hao hết kiên nhẫn, vận sức đẩy y ra, xoay người muốn ngủ.
Lâm Mộc Hàn lật hắn trở lại.
Hàn Thanh Túc dở chết dở sống nhìn y: “Muốn chém muốn giết gì thì tùy, nhanh lên cho tôi còn ngủ.”
Sau đó, hắn vì lời này mà trả giá thảm thiết.
So với hắn, Lâm Mộc Hàn trên giường không hề dịu dàng, thậm chí còn có chút thô bạo. Hàn Thanh Túc bị y chọc tức, suýt thì muốn lật kèo, khổ nỗi tên khốn này khỏe quá, đè hắn lên tường ban công luôn.
“Anh ơi, sao anh không dỗ em?” Lâm Mộc Hàn khó hiểu hỏi hắn, “Giống như trước kia ấy.”
Mặt Hàn Thanh Túc bị áp vào bức tường, thậm chí có thể cảm nhận được bề mặt thô ráp. Hắn bình phẩm: “Tường nhà cậu… shttt… tô không phẳng…”
Lâm Mộc Hàn bị hắn chọc tức đến bật cười: “Hàn Thanh Túc.”
“Ha, không làm bộ nữa à?” Hàn Thanh Túc không nhịn được rên một tiếng.
Lâm Mộc Hàn giữ chặt cằm hắn, trầm giọng nói: “Kêu ra đi.”
“Kêu mả cha cậu!” Thanh âm Hàn Thanh Túc có chút lạc điệu.
Lâm Mộc Hàn thấy tai hắn đỏ bừng, ghé sát dùng chóp mũi cọ qua: “Anh à, anh cũng biết thẹn thùng sao, em còn tưởng anh trời sinh đã lẳng lơ như thế.”
Hàn Thanh Túc không nói gì.
“Anh có nhớ trước kia anh cũng thích chỗ ban công không? Còn thiết kế cửa sổ cho riêng việc này… Anh, trước kia anh đè em lên cửa sổ mà làm, giống như vậy, bắt em nhìn mấy tòa nhà sáng trưng bên ngoài, miệng còn nói mấy lời tục tĩu kỳ quái… sao bây giờ anh không nói nữa?” Lâm Mộc Hàn ép hắn nhìn ra cửa sổ, “Cửa sổ này không được đặt làm riêng, tòa nhà đối diện rất gần, thấy ô cửa kia không? Nói không chừng bọn họ đang nấu cơm, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy anh đang bị em đè.”
Đuôi mắt Hàn Thanh Túc ướt át, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi… Đủ rồi…”
“Chưa đủ.” Lâm Mộc Hàn thấp giọng cười, “Anh vẫn còn đứng vững mà.”
Hàn Thanh Túc thật muốn giết y.
“Anh lợi hại thật, quen nhiều bạn trai như vậy, sao chẳng có ai phát hiện ra anh rất hợp bị…” Y ghé sát tai Hàn Thanh Túc thì thầm những lời thô bỉ, thưởng thức sắc mặt thay đổi thất thường của hắn, nghe tiếng mắng chửi dần trở nên đứt quãng, nhưng vẫn không thấy thỏa mãn.
Chỉ cần nghĩ đến việc Hàn Thanh Túc từng yêu đương với nhiều người như vậy, thậm chí còn nghiêm túc chuẩn bị kết hôn với một trong số đó, trong lòng y đã dấy lên ngọn lửa ghen ghét dữ dội, hận không thể giết sạch bọn họ, rồi nghiền xương Hàn Thanh Túc thành tro bụi.
“Anh à, mười năm qua từng ngày từng giờ em đều nhớ đến anh, anh có biết em đã chịu đựng thế nào không?” Y hôn lên nước mắt của Hàn Thanh Túc, “Anh không biết, anh cũng không quan tâm, anh thậm chí còn chẳng nhớ tên em, chỉ có một mình em là hèn mọn, mẹ kiếp, khốn nạn… Anh, anh chết ở trên giường đi được không?”
Hàn Thanh Túc bị y ngang ngược lấp kín miệng, chỉ có thể nức nở không thành lời.
“Tuyệt quá.” Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn đặt lên bụng, cười nói, “Giờ anh hẳn là có thể ghi nhớ em suốt đời rồi, sinh nhật cũng nhớ rõ…”
“Là một ngày trước khi anh bị em làm suýt chết.”
“Ngoan lắm, anh, khóc to lên chút nữa, em sẽ càng vui vẻ hơn.” Lâm Mộc Hàn siết chặt hắn lồng ngực, “Hàn Thanh Túc, em thích món quà sinh nhật này.”
…………
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.