Có phải là một nơi đứng đắn không? —— oOo —— Hàn Thanh Túc thiếu chút nữa đã nghĩ rằng mình không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai. Hắn nằm liệt trên giường, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát rồi dán lại, nhất là sau eo, đau đến như muốn đứt lìa, ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích. Mẹ kiếp, đêm qua Lâm Mộc Hàn điên vãi. Hắn chẳng nhớ nổi mình đã bị tên điên đó đè ra làm trong bao lâu, giọng nói khản đặc, khóc lóc đến nhục mặt, quả thực suốt đời khó quên. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải gọi Lâm Mộc Hàn một tiếng súc sinh. Lâm Mộc Hàn đẩy cửa bước vào, trong tay cầm tuýp thuốc mỡ, ngồi ở mép giường: “Anh, em xin nghỉ giúp anh rồi, hôm nay không đến công trường. Em bôi thuốc cho anh.” Hàn Thanh Túc thân tàn chí kiên, giơ ngón giữa với y: “Lâm Mộc Hàn, đồ đần.” Lâm Mộc Hàn bắt lấy tay hắn, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh, đêm qua em quá trớn.” “Má.” Hàn Thanh Túc khàn khàn nói, “Đồ khốn nạn, cmn ăn rác rưởi lớn lên hay gì mà miệng mồm bậy bạ như vậy, tối qua không đập cậu là vì tôi có tu dưỡng.” Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn, đặt bên miệng hôn mấy cái: “Ừm, em biết.” “Biết cái đếch.” Hàn Thanh Túc chẳng buồn rút tay về, “Tôi bò được cũng phải bò ra ngoài báo cảnh sát.” Lâm Mộc Hàn cười cười, cắn l**m ngón tay hắn. Hàn Thanh Túc giật mình một cái, mắng: “Kinh tởm.” Lâm Mộc Hàn nói: “Anh ơi, anh khóc lên đẹp lắm. Hiện tại mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920301/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.