🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có phải là một nơi đứng đắn không?

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc thiếu chút nữa đã nghĩ rằng mình không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Hắn nằm liệt trên giường, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát rồi dán lại, nhất là sau eo, đau đến như muốn đứt lìa, ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích.

Mẹ kiếp, đêm qua Lâm Mộc Hàn điên vãi.

Hắn chẳng nhớ nổi mình đã bị tên điên đó đè ra làm trong bao lâu, giọng nói khản đặc, khóc lóc đến nhục mặt, quả thực suốt đời khó quên. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải gọi Lâm Mộc Hàn một tiếng súc sinh.

Lâm Mộc Hàn đẩy cửa bước vào, trong tay cầm tuýp thuốc mỡ, ngồi ở mép giường: “Anh, em xin nghỉ giúp anh rồi, hôm nay không đến công trường. Em bôi thuốc cho anh.”

Hàn Thanh Túc thân tàn chí kiên, giơ ngón giữa với y: “Lâm Mộc Hàn, đồ đần.”

Lâm Mộc Hàn bắt lấy tay hắn, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh, đêm qua em quá trớn.”

“Má.” Hàn Thanh Túc khàn khàn nói, “Đồ khốn nạn, cmn ăn rác rưởi lớn lên hay gì mà miệng mồm bậy bạ như vậy, tối qua không đập cậu là vì tôi có tu dưỡng.”

Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn, đặt bên miệng hôn mấy cái: “Ừm, em biết.”

“Biết cái đếch.” Hàn Thanh Túc chẳng buồn rút tay về, “Tôi bò được cũng phải bò ra ngoài báo cảnh sát.”

Lâm Mộc Hàn cười cười, cắn l**m ngón tay hắn.

Hàn Thanh Túc giật mình một cái, mắng: “Kinh tởm.”

Lâm Mộc Hàn nói: “Anh ơi, anh khóc lên đẹp lắm. Hiện tại mắt đỏ hoe, đáng yêu.”

Hàn Thanh Túc nhất lời rét run: “Lâm Mộc Hàn, nếu cậu nghe không hiểu tiếng người, tôi không ngại đập cậu một trận đâu.”

Lâm Mộc Hàn kéo hắn ôm vào lòng: “Anh, em còn tưởng anh sẽ ngó lơ em.”

“Xin lỗi nhé, tôi lắm mồm, không lạnh lùng nổi.” Hàn Thanh Túc nói, “Nhưng dựa vào thái độ mà nói, tôi đã bắt đầu chiến tranh lạnh với cậu, phiền cậu phối hợp một chút.”

Lâm Mộc Hàn nói: “Để em bôi thuốc cho anh đã.”

“Chừa cho chút mặt mũi đi, em trai.” Hàn Thanh Túc thở dài, “Một thân khí cốt của tôi bị cậu đánh nát rồi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, sau đó đặt thuốc mỡ ở đầu giường, xoay người bước ra cửa. Hàn Thanh Túc không thèm nhìn lấy một cái, trùm chăn tiếp tục ngủ.

Khí cốt cút cmn đi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ.

Nhưng hắn ngủ cũng không yên. Lâm Mộc Hàn không biết đã leo lên giường từ khi nào, kéo hắn vào lòng, cứ thế mà đánh thức hắn.

“Làm gì vậy?” Hàn Thanh Túc còn chưa mở mắt.

“Sáng mai chúng ta xuất phát đi thành phố A, anh có cần gì không? Em ra ngoài mua cho anh.” Lâm Mộc Hàn không chịu ở yên, gặm tai hắn, “Vợ ơi, đừng ngủ nữa.”

“Mẹ nó, cậu không cần lưỡi nữa thì để tôi rút ra cho.” Hàn Thanh Túc nói, “Lái xe à?”

“Ừm, chúng ta thay phiên lái.” Lâm Mộc Hàn nói, “Em mang cho anh món thịt khô anh thích nhất.”

“Cậu…” Hàn Thanh Túc lười đôi co với y, “Thôi bỏ đi.”

Lâm Mộc Hàn lại hôn hắn: “Anh ơi, ra ngoài với em đi.”

“Không đi.” Hàn Thanh Túc kéo chăn che đầu, “Muốn tôi ra khỏi nhà, trừ phi giết tôi.”

Thế là Lâm Mộc Hàn yên tâm ra ngoài.

Hàn Thanh Túc ngủ một giấc ngon lành, cuối cùng bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

“Anh ơi, giờ có tiện nói chuyện không?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.

Hàn Thanh Túc thở dài: “Đừng có ‘anh ơi’, mẹ nó anh sắp có bóng ma tâm lý với cái từ này luôn rồi.”

“Lâm Mộc Hàn làm gì anh sao?” Thanh âm Hàn Thanh Nhiên bỗng chốc trở nên căng thẳng.

“Ờ, làm nhiều lắm.” Hàn Thanh Túc lười biếng trở mình trên giường, “Ngày mai anh với Lâm Mộc Hàn về thành phố A.”

“Anh với anh ta?” Hàn Thanh Nhiên càng thêm lo lắng.

“Anh đang trong nhà cậu ta, lười nhúc nhích, có gì chờ anh về rồi nói.” Hàn Thanh Túc ở trên giường, gian nan lầm bầm một chút, “Hàn Thanh Nhiên, cậu có tình nguyện vì anh ruột mà giết người không? Cậu giết Lâm Mộc Hàn xong ngồi tù, cơm áo khỏi lo, anh bán công ty lấy tiền, trốn ra nước ngoài, được không?”

“…” Hàn Thanh Nhiên cúp máy cái rụp.

“Thật vô lương tâm mà.” Hàn Thanh Túc thở dài.

——

Ngày hôm sau, Hàn Thanh Túc lại có thể tung tăng nhảy nhót.

Lâm Mộc Hàn sáng sớm mở mắt không thấy người đâu lập tức hoảng sợ, đến khi thấy Hàn Thanh Túc đang sấy tóc trong nhà vệ sinh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao dậy sớm vậy?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Hôm qua ngủ nhiều.” Hàn Thanh Túc thần thái sáng láng, “Xuất phát thôi cục cưng.”

Lâm Mộc Hàn: “Ăn sáng.”

“Ngoan, lên xe ăn.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ vai hắn.

Lâm Mộc Hàn đột nhiên có chút bất an, bắt lấy tay Hàn Thanh Túc: “Không thì để hôm khác đi?”

Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Cậu đùa tôi à?”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn vài giây, rốt cuộc vẫn bại trận, nói: “Chỉ đi tảo mộ.”

Hàn Thanh Túc gật gật đầu.

Trên đường quay về Hàn Thanh Túc cực kỳ im lặng, chơi di động cũng có chút thất thần, hoặc là dựa vào ghế mà ngủ. Lâm Mộc Hàn thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, thấy hắn ngủ rồi mày vẫn nhíu chặt.

Lần này y muốn đưa Hàn Thanh Túc về thành phố A, ngoại trừ đi tảo mộ thì còn muốn đưa hắn đến chuyên gia tâm lý… Y cảm thấy Hàn Thanh Túc thật sự không ổn. Nói hắn không nghĩ thông, thì ngày thường hắn vẫn vui vẻ thoải mái như thể chẳng bận tâm cái gì. Người bình thường nếu gia đình đột ngột phá sản, lại bị kẻ khác giam lỏng, còn phải ra công trường làm việc, thì đã sụp đổ từ lâu rồi.

Nhưng Hàn Thanh Túc không những không suy sụp, trên đường đi tảo mộ còn ăn một miếng thịt khô to oạch và bốn năm ổ bánh mì. Lúc đi ngang qua trạm dừng còn đói đến tru tréo ầm lên, như thể không dừng xe cho hắn ăn thì hắn sẽ liều mạng với y.

“Như tôi gọi là ăn ngon miệng.” Hàn Thanh Túc nghiêm túc phổ cập kiến thức, “Lão Chu nói sau khi vận động mạnh thì sẽ ăn nhiều gấp bội, lúc đánh nhau cũng có nhiều sức lực hơn.”

“Uống sữa đi.” Lâm Mộc Hàn lấy hộp sữa, cắm ống hút vào đưa đến bên miệng hắn.

Hàn Thanh Túc nghiêng đầu hút hai cái: “Ngọt quá.”

“Vậy uống của em đi.” Lâm Mộc Hàn đổi hộp của mình cho hắn, “Anh ăn từ từ thôi, ăn nhanh dễ mập lắm.”

“Không sao, tôi cảm thấy tôi có thể tô hết toàn bộ tường ở thành phố A.” Hàn Thanh Túc cực kỳ tự tin.

“… Anh, có phải anh chấp nhận thân phận này hơi nhanh rồi không?” Lâm Mộc Hàn có chút bất an.

Hàn Thanh Túc nhìn y, thất vọng lắc đầu: “Cậu căn bản không hiểu được niềm vui của việc tô tường, đây là ước mơ của tôi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn Hàn Thanh Túc có da có thịt hơn hẳn so với hồi trước, không nhịn được thở dài: “Ăn chậm thôi.”

Hình như y nuôi người ta tốt quá, so với dáng vẻ sa sút gầy gò lúc mới đến Vu Thành, hiện tại đại thiếu gia nhìn rất khỏe mạnh, quầng thâm mắt cũng chẳng còn, ăn ngon ngủ khỏe, còn biết lao động, tích cực như ánh mặt trời tỏa sáng khắp nơi, có thể lập tức đi quảng cáo cho thực phẩm chức năng luôn. So với hình tượng “đại thiếu gia phá sản, bị giam cầm trong căn phòng cũ nát như cánh chim bị bẻ gãy, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng” trong tưởng tượng của y thì quăng tám sào cũng không tới. Hình như chỉ có mỗi y là suy nghĩ quá nhiều.

Rốt cuộc là sai ở đâu vậy?

Lâm Mộc Hàn nhìn anh thợ tô tường sáng lóa như thái dương trước mắt, rút cho hắn tờ khăn giấy: “Lau miệng đi.”

Hàn Thanh Túc thò qua, ý bảo y động thủ.

“…” Lâm Mộc Hàn lau dầu bên khóe miệng cho hắn, “Anh, trước đây anh cũng được người ta hầu hạ thế này à?”

“Đương nhiên không phải.” Hàn Thanh Túc khó hiểu nhìn y, “Tôi có tay chân mà.”

Lâm Mộc Hàn còn chưa kịp mở miệng, Hàn Thanh Túc đã nói tiếp: “Này chẳng phải chuyện cậu thích làm sao?”

Hắn đè thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Mấy tên b**n th** cuồng khống chế giống cậu không thỏa mãn với việc chỉ khống chế đầu óc người ta, mà còn muốn khống chế cả thân thể, lau miệng rửa mặt tắm rửa đều hận không thể một mình ôm hết, như vậy mới thấy thỏa mãn. Tôi hiểu mà.”

Hắn rặt một vẻ kiến thức phong phú: “Nói thật thì, cảm giác này cũng không tệ. Biết thế tôi đã sớm bồi dưỡng mấy đời bạn trai cũ, đây mới là những ngày đáng sống của tôi.”

Lâm Mộc Hàn trầm mặc thật lâu, sau đó mới chậm chạp mở miệng: “Vậy là anh không thấy khó chịu chút nào sao?”

“Nghe cậu nói kìa, áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, so với hồi tôi vừa phá sản đã tốt hơn nhiều rồi.” Hàn Thanh Túc nói, “Cái ngày phá sản, tối hôm đó tôi đã chui xuống gầm cầu ngủ một đêm, rèn luyện khả năng chịu khổ một chút. So với đêm đó, những ngày sau này đều là thiên đường.”

“Anh…” Lâm Mộc Hàn thật sự chẳng còn gì để nói, “Lợi hại thật.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày nhìn y: “Cũng tàm tạm. Tôi còn tính nhẫn nhục chịu đựng, yêu đương vụn trộm với Sở Cảnh Nguyên, bán thân để đoạt lại gia sản. Nhưng cốt cách của tôi không cho phép tôi thấp hèn như thế, vậy nên tôi chạy tới Vu Thành, định xài hết bảy trăm vạn kia rồi tìm một người bao nuôi, sẵn tiện còn kiếm được bạn trai mới. Với nhan sắc của anh cậu, bọn họ lại chẳng chết mê chết mệt?”

Lâm Mộc Hàn cảm thấy mình như một thằng đần.

“Tuy cậu không có tiền, nhưng biết hầu hạ lắm.” Hàn Thanh Túc nhìn y khen ngợi, “Chỉ là thỉnh thoảng b**n th** quá, trải nghiệm hơi tệ. Nhưng thôi, nhân vô thập toàn.”

“Sau này bớt đọc cuốn từ điển rẻ rách của anh đi.” Lâm Mộc Hàn nghiến răng.

Hàn Thanh Túc kinh hãi: “Từ điển thành ngữ dành cho học sinh trung tiểu học mới toanh, mua trên PDD[1] giá bảy tệ tám, sao lại rẻ rách?”

Lâm Mộc Hàn lấy cái chân gà rán chặn miệng hắn: “Ăn.”

Cái tên Hàn Thanh Túc trời ơi đất hỡi này miệng như đại bác, mười câu hết tám câu rưỡi là nổ, thế nhưng lời từ miệng hắn phát ra lại vô cùng thuyết phục. Nếu không phải phát hiện ra Hàn Thanh Túc lén giấu một cái di động khác, y cũng tin thật rồi.

——

Bọn họ đến thành phố A đã là đêm khuya.

Lâm Mộc Hàn lái xe đến thẳng một căn biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô, vỗ vỗ Hàn Thanh Túc ngủ đến không biết trời trăng gì: “Anh, tới rồi.”

Hàn Thanh Túc gian nan mở mắt, nhìn căn biệt thự dưới ánh đèn đường xong nhắm mắt lại: “Đổi khách sạn đi, tụi mình không có tiền thuê chỗ này đâu.”

“Không phải thuê.” Lâm Mộc Hàn ngừng một chút, “Nhà của bạn em, để trống, chúng ta ở tạm hai ngày.”

“Có tầng hầm không?” Hàn Thanh Túc ngáp dài một cái, mở cửa xe bước xuống.

“Có.” Lâm Mộc Hàn lấy hành lý của bọn họ trong cốp xe ra, “Cực kỳ lớn.”

Hàn Thanh Túc nghênh ngang đi trước như đại gia, nghe vậy nói: “Đừng để bị ẩm ướt, trét bột bả không khô nổi.”

Lâm Mộc Hàn thở dài: “Anh à, chuyện này liên quan gì đến anh.”

“Đúng là chẳng ra làm sao.” Hàn Thanh Túc ghét bỏ nhìn y một cái, “Tôi đã liên hệ cảnh sát sẵn rồi, chỉ chờ cậu ra tay. Cậu như vậy chẳng phải tôi thất bại trong gang tấc rồi sao? Tôi nhẫn nhục chịu đựng suốt thời gian qua để làm gì?”

“Xem như anh lợi hại.” Lâm Mộc Hàn nói.

“… Cưng ơi, hứa với tôi sau này đừng nói đùa nữa.” Hàn Thanh Túc nói, “Tôi sợ cậu ra đường bị đánh chết mất.”

Hàn Thanh Túc ngủ suốt dọc đường, tinh thần hăng hái. Lâm Mộc Hàn vừa vào đã nằm vật ra sô pha.

“Dậy nấu cơm.” Hàn Thanh Túc vỗ đầu y.

Lâm Mộc Hàn nhức đầu, đánh bay cái tay hắn: “Gọi cơm hộp đi.”

Hàn Thanh Túc ngồi xổm bên sô pha, chọc chọc mặt y: “Vô dụng.”

Lâm Mộc Hàn u ám nhìn hắn chằm chằm: “Đã nói thay phiên nhau lái, rốt cuộc anh ngủ suốt một đường.”

“Ai bảo không gọi tôi dậy?” Hàn Thanh Túc bóp cổ y, cúi đầu mở ứng dụng đặt cơm, vài phút sau nhíu mày thật chặt, “Tôi rời khỏi thành phố A lâu lắm rồi sao? Sao vật giá ở đây như ở hành tinh khác vậy?”

Lâm Mộc Hàn đưa điện thoại di động cho hắn: “Dùng của em.”

Hàn Thanh Túc thành khẩn nói: “Tiền của cậu không phải là tiền sao?”

“Mạng của em cũng là mạng.” Lâm Mộc Hàn thở dài, “Cầu xin anh, em sắp mệt chết rồi, thật sự không còn sức đi mua đồ nấu cơm đâu.”

“Nhãi ranh.” Hàn Thanh Túc không chút khách khí gọi một đống, đến khi thức ăn giao tới, một mình hắn thiếu chút nữa không cầm được hết.

“Nếu chúng ta không có tiền đổ xăng về Vu Thành, vậy đến chỗ mẹ tôi ở tìm một nơi mà ngủ.” Hàn Thanh Túc nói.

Lâm Mộc Hàn nhìn một bàn thức ăn dầu mỡ cay nồng, qua hồi lâu mới phản ứng lại được lời hắn nói. Y im lặng tách đũa đưa cho Hàn Thanh Túc, giọng điệu nhàn nhạt: “Anh, nếu anh muốn gọi Hàn Thanh Nhiên đến đây thì quên đi, tin nhắn gửi đến em rồi.”

Y mở di động, trong đó là tin nhắn Hàn Thanh Túc soạn gửi đi năm phút trước.

Hàn Thanh Túc sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra: “Cậu đụng vào điện thoại của tôi.”

“Còn đổi số của Hàn Thanh Nhiên thành số của em nữa, anh chẳng hề phát hiện.” Lâm Mộc Hàn dịu dàng nhìn hắn, “Anh à, anh muốn biết gì về em không bằng hỏi thẳng em này. Em nói hết cho anh nghe, được không?”

Sắc mặt Hàn Thanh Túc đột nhiên nặng nề.

Thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Tầng hầm biệt thự này, có phải là một nơi đứng đắn không?”


[1] PDD (并夕夕) là sàn TMĐT của Trung Quốc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.