Vợ ơi
—— oOo ——
Hàn Thanh Nhiên xem xong tin nhắn, cụp mắt, lặng lẽ gắp một miếng thức ăn.
“Cậu nói xem, anh có nên trả lời tin nhắn không?” Hàn Thanh Túc cầm điện thoại giơ về phía cậu, “Phải trả lời thế nào mới làm cậu ta hết hy vọng đây?”
“Không biết, đừng hỏi em.” Hàn Thanh Nhiên nói.
“Chậc, suýt thì quên, cậu vốn là chó độc thân mà.” Hàn Thanh Túc nhìn đứa em chưa có lấy một mảnh tình vắt vai, “Rốt cuộc cậu thích trai hay gái vậy? Sao mãi không thấy yêu ai?”
Hàn Thanh Nhiên thở dài.
Hàn Thanh Túc hít hà một tiếng: “Đù, đừng nói cậu thích anh đó chứ?”
Trán Hàn Thanh Nhiên nổi gân xanh, suýt nữa cầm dĩa đập lên đầu hắn, nghiến răng nói: “Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy?”
Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý hỏi: “Vậy sao cậu không yêu đương?”
“Em không có thời gian!” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, “Từ nhỏ đến lớn anh thích gì làm nấy, cúp học, đánh nhau, yêu đương, mâm nào cũng có mặt. Ba mẹ nuông chiều anh, toàn quan tâm đến anh, chỉ có lúc em ôm giải nhất về ba mẹ mới để ý em một chút. Ba mẹ đều nói sau này đều nhờ cậy vào em, sản nghiệp gia đình giao cho em, muốn em quan tâm anh nhiều hơn, trước khi mất mẹ cũng bắt em phải chăm nom anh cho tốt. Em từ khi tốt nghiệp đã theo ba làm việc, bây giờ công ty rối tung rối nùi đều cần em xử lý, anh nói xem sao em không yêu đương? Anh nghĩ ai cũng không tim không phổi như anh chắc?”
Hàn Thanh Túc ngẩn ra, cúi đầu chọc chọc miếng cá chưa được gỡ xương trong chén.
Hàn Thanh Nhiên nói xong lại thấy mình hơi nặng lời, vừa định nói thêm gì đó thì nghe Hàn Thanh Túc lên tiếng: “Vậy thì cậu phải điều chỉnh lại tâm lý, hiểu chưa? Tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ, sức người thì có hạn. Cũng giống như anh tô tường vậy, nếu bức tường từ đầu đã không bằng phẳng thì không thể trách anh trét bột không đều, nhưng như thế cũng không cản được anh ăn thịt khô ngon lành vào buổi trưa.”
Hàn Thanh Nhiên: “…”
“Vậy nên, những điều cậu nói không thể là lý do để không yêu đương.” Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói, “Ba mẹ thích anh hơn chủ yếu là vì anh dẻo miệng. Cậu nên học hỏi anh nhiều hơn, chỉ cần học được chút xíu thôi là đã kiếm được vợ rồi.”
Hàn Thanh Nhiên cạn lời nhìn hắn: “Anh câm miệng đi.”
“Cậu đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho mình.” Hàn Thanh Túc gian nan lược xương cá gặm phần thịt còn sót lại, vừa ăn vừa hàm hồ nói, “Một tháng mấy ngàn cũng đủ sống rồi, cùng lắm sau này anh nuôi cậu.”
Hàn Thanh Nhiên: “Bữa ăn này ba vạn bảy.”
“Cũng được, cá vẫn còn xương.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.
Hàn Thanh Nhiên tức tối ném cho hắn phần cá đã gỡ sạch xương trong chén của mình, không thể hiểu nổi: “Sao trên đời lại có người không biết dùng miệng lựa xương cá?”
“Vì bọn này trời sinh cẩn trọng.” Hàn Thanh Túc hí hửng nhận lấy rồi ăn thỏa thuê.
“Sao anh không lựa loại cá không có xương?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.
“Vì cá không có xương thì không có linh hồn, hương vị cũng khác.” Hàn Thanh Túc đáp, “Anh nhớ ra rồi.”
“Cái gì?”
Hàn Thanh Nhiên thấy hắn có vẻ nghiêm túc, còn tưởng hắn nhớ ra chuyện gì quan trọng, rốt cuộc nghe hắn nói: “Cho đến tận lớp ba tiểu học, năm nào anh cũng đứng nhất khối, xuất sắc hơn cậu nhiều, cũng từng là niềm tự hào của ba mẹ.”
“Phải không? Sao em chưa từng nghe chuyện này… đệt.” Hàn Thanh Nhiên bỗng phản ứng được, tức giận nói, “Trước lớp ba anh có đến trường đâu, gia sư dạy anh một kèm một mà!”
“Thì năm nào cũng đứng nhất còn gì.” Hàn Thanh Túc đắc ý, “Ba năm liền đấy nhé.”
Hàn Thanh Nhiên vừa tức vừa buồn cười, Hàn Thanh Túc đứng dậy vỗ vỗ đầu cậu: “Đi vệ sinh chút, nhớ lựa thêm cá cho anh.”
Hàn Thanh Nhiên cáu kỉnh đánh bay móng vuốt của hắn.
Hàn Thanh Túc vui vẻ đi ra ngoài. Hàn Thanh Nhiên bật cười, thần kinh căng chặt bấy lâu nay không hiểu sao cũng dần thả lỏng. Cậu không ngờ có ngày Hàn Thanh Túc luôn mặc kệ sự đời kia có thể nói được câu sẽ nuôi mình. Hàn Thanh Nhiên cảm thấy thật khó mà tưởng tượng được, nhưng nhớ ra anh mình bây giờ còn biết tô tường, không nhịn được vui vẻ một phen.
Anh hai lợi hại quá.
Hàn Thanh Túc lợi hại đang lơ ngơ tìm nhà vệ sinh. Nhà hàng này bày trí theo kiểu cổ, các bảng chỉ dẫn đều viết bằng bút lông, hắn đi qua đi lại ba lần mới tìm được đúng chỗ, đang vừa tháo thắt lưng vừa rủa thầm ông chủ là đồ đần thì bất chợt trông thấy Thẩm Tri Trọng đứng bên cạnh.
Hắn nheo mắt lại, hiển nhiên Thẩm Tri Trọng cũng đã nhìn thấy hắn. Thẩm Tri Trọng lại không có ý định bắt chuyện, Hàn Thanh Túc liếc nhìn quần anh ta một cái rồi cười khẩy.
“…” Gân xanh trên trán Thẩm Tri Trọng giật giật, “Cười cái gì?”
“Còn tưởng Thẩm thiếu gia đây chỉ uống sương sớm không cần xả cơ đấy, xin lỗi xin lỗi.” Hàn Thanh Túc ngạo nghễ c** q**n, “Thật lòng khiến nghị, anh nên bồi bổ thêm đi rồi hãy lần Phật châu, thế này thì… chậc chậc.”
Thẩm Tri Trọng cười lạnh: “Cậu Hàn nên tự lo cho thân mình thì hơn.”
“Không phiền anh bận tâm, vẫn khỏe lắm.” Hàn Thanh Túc lại lười biếng nhìn anh ta một cái.
Thẩm Tri Trọng bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, vội kéo quần xoay người đi ra ngoài rửa tay. Đến khi Hàn Thanh Túc thong thả bước ra, anh ta đã rời khỏi khu vực vệ sinh, đang nói chuyện với ai đó.
“… Tổng giám đốc Lâm… sau này còn phải làm phiền… Hôm khác tôi mời…”
“Tổng giám đốc Thẩm khách khí rồi… Tập đoàn chúng tôi… nghiệp vụ…”
Hàn Thanh Túc nghe loáng thoáng mấy câu, thấy chẳng có gì thú vị nên quay người bỏ đi, không thèm nhìn lấy một cái. Nếu hắn quay đầu lại thì đã thấy Lâm Mộc Hàn bình thường luôn mặc hoodie và quần jean lúc này áo vest giày da, ăn mặc bảnh bao, làm màu làm mè bắt tay với một trong những kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Lâm Mộc Hàn và Thẩm Tri Trọng cùng đi ra ngoài, bên ngoài đã bắt đầu mưa lất phất. Đợi xe Thẩm Tri Trọng đi rồi, Cố Vạn Thanh không nhịn được duỗi người một cái, cảm khái: “Phải công nhận, Thẩm Tri Trọng đúng là người có giáo dục, nhìn cái phong thái đó xem. Sếp Lâm, hay là sau này anh cũng đeo tràng hạt, nấu nước pha trà, bước ra ngoài thì, hê!”
Lâm Mộc Hàn nói: “Gói đồ ăn lại cho tôi, đem về làm bữa khuya. Đồ ở đây mắc muốn chết, lần sau không đến nữa.”
“… th* t*c.” Cố Vạn Thanh phê bình, “Ai đời đến chỗ thế này mà còn gói mang về?”
Ngay sau đó cậu ta trông thấy Hàn Thanh Túc xách cá và rau đã đóng gói đang nghênh ngang đi về phía bọn họ. Cố Vạn Thanh trợn tròn mắt, vội quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn, nhưng người mới vừa đứng nói chuyện với cậu đã mất tăm mất tích. Trước cửa là nước chảy qua cầu nhỏ, hòn giả sơn gập ghềnh, bụi trúc xanh lặng lẽ, nhìn mãi không thấy Lâm Mộc Hàn trốn ở đâu.
“Anh à, nếu anh thích thì lần sau chúng ta lại đến ăn, không cần làm vậy.” Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn ôm món cá, một lời khó nói hết.
“Lần sau không chừng hết tiền rồi.” Hàn Thanh Túc thản nhiên nói, “Con cá này mới ăn một mặt, mặt còn lại về hâm nóng có thể làm bữa khuya. Hàn Thanh Nhiên, cậu có biết thế nào gọi là cần kiệm liêm chính không?”
Hàn Thanh Nhiên quẹt thẻ: “Anh vui là được.”
“Cũng tàm tạm.” Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng.
Hàn Thanh Nhiên thanh toán xong, ánh mắt chợt khựng lại.
“Làm sao vậy?” Hàn Thanh Túc nheo mắt nhìn theo.
“Là Cố Vạn Thanh của tập đoàn Thanh Sâm, cấp dưới của Lâm Túc.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Gần đây bọn họ muốn mua mấy công ty con của chúng ta, đang tìm cách ép giá.”
“Tổng giám đốc Hàn!” Cố Vạn Thanh tươi cười bước đến.
“Giám đốc Cố.” Hàn Thanh Nhiên bắt tay với cậu, “Anh cũng đến đây dùng bữa à?”
“Đúng vậy, hẹn với mấy người bạn. Vị này là…” Cố Vạn Thanh nhìn về phía Hàn Thanh Túc.
Cậu ta chỉ mới thấy Hàn Thanh Túc trên ảnh chụp, ấn tượng duy nhất là vị đại thiếu gia này cực kỳ đẹp trai. Nhưng bây giờ nhìn thấy người thật, so với ảnh chụp còn đẹp hơn gấp mấy lần, khí phách ung dung, khi cười lên có phần dịu dàng, nhìn người khác lại có vẻ chân thành đầy tình cảm, chẳng trách Lâm Mộc Hàn mê đến thất hồn lạc phách.
Nhưng cái loại lãng tử phong lưu này nhìn thoáng qua đã biết là một kẻ ham chơi, người bình thường không chinh phục nổi.
“Đây là anh trai tôi, Hàn Thanh Túc. Anh, vị này là giám đốc Cố Vạn Thanh của tập đoàn Thanh Sâm.”
Hai bên khách sáo chào hỏi, bắt tay, sau đó lại nói chuyện xã giao. Hàn Thanh Túc ở một bên chờ đến chán chết, lại không tiện bỏ đi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy một bóng người vội vã. Hắn sửng sốt một chút, hoài nghi mình nhìn nhầm.
“Anh?” Hàn Thanh Nhiên gọi một tiếng.
“Xin lỗi, tôi có việc, ra ngoài một chút.” Hàn Thanh Túc gật đầu cáo lỗi với Cố Vạn Thanh, đi thẳng ra cửa.
Mưa bụi lành lạnh, Hàn Thanh Túc nheo mắt, chạy về hướng bóng người vừa rồi rời đi. Nơi đó là một hồ nhân tạo và đình hóng gió, rừng cây xung quanh không quá rậm rạp, dưới ánh đèn đường không có ai cả.
Hắn cau mày nhìn một vòng, mới đội mưa trở về.
——
“Anh chắc chắn nhìn nhầm rồi.” Hàn Thanh Nhiên đưa hắn về nhà, nghe vậy nói, “Quần áo và di động của anh đều đã đổi, trên đường cũng không có ai theo dõi, không thể nào là anh Lâm được.”
“Cậu không biết cậu ta b**n th** đến mức nào đâu.” Hàn Thanh Túc nằm liệt trên sô pha, “Cậu ta là một tên cuồng kiểm soát, hồi đầu…”
Hàn Thanh Nhiên thấy hắn không nói tiếp, nhíu mày hỏi: “Hồi đầu thế nào?”
“Không có gì.” Hàn Thanh Túc xoa xoa mũi, “Dù sao cũng không phải người bình thường. Anh hoài nghi tinh thần cậu ta có vấn đề, lỡ đâu là thật thì giết người cũng không phải vào tù. Anh không thể không cẩn thận một chút, lá mặt lá trái với cậu ta một phen.”
“Cấp ba cũng không thấy anh học thành ngữ nghiêm túc thế này.” Hàn Thanh Nhiên kinh ngạc với hắn.
“Xem như bây giờ học hành thành tài rồi.” Hàn Thanh Túc làm màu, cảm khái một tiếng.
Hàn Thanh Nhiên bị hắn chọc người, ném cho hắn chai nước: “Anh à, nghỉ ngơi sớm đi.”
Hàn Thanh Túc tắm rửa xong, cuối cùng được nằm xuống cái giường lớn êm ái thoải mái của mình. Hắn mở di động, thấy Lâm Mộc Hàn đã gửi cho mình một đống tin nhắn.
Hàn Thanh Túc không kịp phòng bị, thấy một loạt tin nhắn: “…”
Vcl.
Mớ từ ngữ dâm loạn này thật sự làm ô uế thành quả đọc từ điển thành ngữ của hắn mấy ngày nay. Bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn vợ ơi với mấy chữ dâm tà đó, quá đáng thật sự!
Hắn nheo mắt, rối rắm hai giây, chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ thì Lâm Mộc Hàn đột nhiên gửi thêm một tin nữa:
Sau đó gửi kèm một tấm ảnh chụp, chính là cửa sổ lầu hai của hắn.
“Đậu má?” Hàn Thanh Túc bật dậy khỏi giường, kéo phăng rèm cửa, lờ mờ thấy dưới gốc cây ngoài sân có một bóng người đang đứng đó. Giữa màn mưa có một ánh sáng đỏ lấp lóe.
Lâm Mộc Hàn đứng nhìn cửa sổ Hàn Thanh Túc, ngậm điếu thuốc, cắn chặt hàm răng ngứa ngáy, cúi đầu gửi tin nhắn cho hắn:
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.