🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đậu má, là người trong tấm ảnh nghệ thuật kia.

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc thật sự mang theo ba vệ sĩ.

Lâm Mộc Hàn nhìn Hàn đại thiếu gia vẫy tay với ba vệ sĩ kia, sau đó một vệ sĩ cao to đến giúp hắn đẩy xe đạp công cộng, hai người còn lại một trái một phải hộ giá hắn vào chiếc siêu xe đậu ven đường.

Hàn Thanh Túc ngồi bắt chéo chân đối diện y, rất hứng thú nói: “Không sợ tôi mang cậu nhốt vào tầng hầm à? Nhà tôi có tầng hầm thật.”

Lâm Mộc Hàn lẳng lặng nhìn hắn: “Chỉ cần là anh, muốn làm gì cũng được.”

“… Mịa.” Hàn Thanh Túc khó chịu chửi một tiếng, giẫm giày da lên quần jean của y, nhướng mày nói, “Vậy cậu l**m giày tôi cho sạch sẽ trước đi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, đưa tay nắm mắt cá chân của hắn, không nặng không nhẹ bóp hai cái, khàn khàn nói: “Anh, giẫm mạnh hơn chút đi.”

Hàn Thanh Túc nheo mắt, muốn thu hồi chân, mắt cá chân lại bị siết chặt. Hắn nhíu mày, Lâm Mộc Hàn đã đột nhiên nhích lên, quỳ một gối trước mặt hắn.

Hàn Thanh Túc cười nhạo: “Mẹ nó, cậu ở đây cầu xin…”

Một tay Lâm Mộc Hàn vuốt cổ chân hắn, tay còn lại tháo thắt lưng hắn, cúi đầu cắn mở khóa kéo, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng anh mắt trong sáng lành lạnh: “Anh, anh muốn nói gì?”

Hàn Thanh Túc lập tức nghẹn họng. Hắn nuốt nước bọt, chửi thề một tiếng.

Hắn cảm thấy may mắn vì chiếc xe này có tấm chắn với ghế trước. Tóc Lâm Mộc Hàn hơi ẩm ướt, tỏa ra một chút nhiệt. Hắn ấn mạnh sau gáy Lâm Mộc Hàn, cả hô hấp cũng căng lên mấy phần. Phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua rất nhanh, đèn đường nhòe thành từng đốm sáng chạy dài, làm ý thức hắn cũng trở nên trôi nổi mơ hồ.

Chiếc xe bị bắt chạy lòng vòng hai lượt mới chậm rãi dừng lại. Hàn Thanh Túc giật mạnh tóc Lâm Mộc Hàn một chút, bắt y ngẩng đầu lên, đè nén hơi th* d*c: “Mẹ nó, cậu cũng biết co biết dãn nhỉ.”

“Em sợ anh bảo bọn họ đánh em.” Cánh môi Lâm Mộc Hàn đỏ lên một cách bất thường, nhìn chằm chằm hắn như nhìn miếng thịt mỡ dâng đến tận miệng, “Đám b**n th** bọn em dù lắm tiền thì thanh HP cũng không có bao nhiêu.”

Hàn Thanh Túc lung tung lau sạch mấy thứ dơ bẩn trên mặt y, lại chưa đã ghiền mà xoa nhẹ tóc y một chút, hừ cười: “Xem như cậu đậu phỏng vấn.”

Lâm Mộc Hàn l**m l**m khóe miệng, ẩn ý nói: “Tiếp vòng hai vòng ba cũng được, cũng có thể thi viết.”

Hàn Thanh Túc kéo quần lại đi xuống xe: “Mẹ nó, đúng là hạ lưu.”

Lâm Mộc Hàn hạ lưu cũng mặt người dạ thú mà theo hắn xuống xe.

Nhà của Hàn Thanh Túc là một căn chung cư cỡ vừa. Năm đó Hàn Hiên vẫn còn một chút hy vọng với thằng con đầu lòng này, cưỡng ép hắn vào công ty, dù vậy vẫn không cản được Hàn Thanh Túc tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy đến chỗ này hú hí với bạn trai hắn.

Đáng tiếc, dù là người yêu bé nhỏ xinh như hoa, thậm chí còn được hắn nhét vào văn phòng làm trợ lý, cũng chẳng thể giúp đại thiếu gia trụ được ở công ty hết một tháng. Sau khi bất cẩn bị ba hắn bắt gặp, không có gì bất ngờ xảy ra, hai cha con cãi nhau một chập, hắn dứt khoát quẳng gánh không làm nữa.

Có thể thấy là một tên khốn nạn không góc chết.

Hàn Thanh Túc thử mấy cái mật khẩu mới mở cửa được. Vừa bước vào, bức ảnh nghệ thuật trắng đen ở cuối hành lang đập vào mắt, dọa hắn sợ đến giật nảy mình: “Má ơi!”

Hắn theo phản xạ muốn đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn rồi, Lâm Mộc Hàn cưỡng chế để mở cánh cửa, đứng đối diện với bức ảnh đó.

Là một bức ảnh rất thú vị, dáng người ưu nhã của chàng trai hiện ra, hình thể gợi cảm mà không hề th* t*c, nét quyến rũ thấp thoáng sau vẻ thanh thuần, cực kỳ nghệ thuật…

Nếu như nó không phải là một bức ảnh khỏa thân.

“Anh à, ai mới là đồ hạ lưu?” Lâm Mộc Hàn trở tay đóng cửa lại, quay đầu nhìn Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc có chút xấu hổ gãi mũi: “Nhà này đã bảy tám năm không có ai ở rồi, đó là ảnh bạn trai cũ của tôi.”

“Đây cũng không phải Sở Cảnh Nguyên.” Lâm Mộc Hàn đánh giá cách bày trí trong nhà, ấm cúng và trang nhã, rõ ràng không phải gu của Hàn Thanh Túc, “Bạn trai cũ nào vậy?”

Hàn Thanh Túc thật sự đã quên béng việc này, hắn chỉ nhớ mình có căn hộ, lại không có chút ký ức nào về bức ảnh này. Hắn nhìn chằm chằm bức ảnh, suy nghĩ nửa ngày vẫn chẳng nhớ ra đối phương tên chi họ gì, chỉ nhớ người này làm nghệ thuật, phóng khoáng và biết chơi, nhưng đã quên lý do chia tay là gì rồi.

“Sao, vẫn còn nhớ nhung à?” Lâm Mộc Hàn cười hỏi.

“Không, tôi gọi người đến quét dọn vệ sinh một chút.” Hàn Thanh Túc lấy điện thoại ra, “Sẵn tiện vứt thứ này đi.”

“Không cần, em tự làm được.” Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào hắn, “Anh ơi, đừng nhìn nữa, không rời mắt được luôn rồi kìa.”

“Tôi ăn no rửng mỡ chắc.” Hàn Thanh Túc khó chịu nhíu mày, “Cậu bớt châm chọc móc mỉa đi, ngay cả tên cậu ta là gì tôi cũng quên cmnr.”

“Phải rồi, mấy tháng trước anh cũng chẳng nhớ tên em là gì.” Lâm Mộc Hàn khẽ mỉm cười.

“Chậc.” Hàn Thanh Túc đưa mật khẩu cho y, “Lại đây lấy vân tay.”

Lâm Mộc Hàn không nói nữa, đi đến nhập vân tay, tiện thể xóa bỏ vân tay bạn trai cũ nào đó của hắn. Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Mộc Hàn đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh à, anh mà chụp kiểu hình này chắc chắn cũng rất đẹp, em nhìn thôi cũng có thể nắng nguyên ngày.”

“…” Hàn Thanh Túc nghiêng đầu nhìn y, “Cậu chưa chịu thôi à, làm như cậu là bạn trai tôi vậy.”

Lâm Mộc Hàn thở dài: “Người xưa nói không sai, rể đến nhà thì không có giá.”

“Cút đi.” Hàn Thanh Túc tức giận đánh bay cái tay không chịu để yên của y, “8 giờ sáng mai đưa tôi đến công ty, tạm biệt.”

Hắn mở cửa muốn đi, Lâm Mộc Hàn lại một tay sập cửa lại, nhíu mày hỏi: “Anh không ở đây à?”

“Tôi thích ở đâu kệ tôi.” Hàn Thanh Túc vênh mặt nhìn y, “Tránh ra.”

Lâm Mộc Hàn sâu xa nhìn hắn một lúc lâu, kéo cửa mở ra: “Vậy em đưa anh về.”

“Đưa cái đếch, đưa tới đưa lui mất cả đêm chả làm được gì.” Hàn Thanh Túc dùng mu bàn tay vỗ vỗ vai y, “Tiểu Lâm à, cố gắng kiếm tiền đi, nhé.”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn đi vào thang máy xong mới từ từ đóng cửa lại. Y nhìn chằm chằm bức ảnh nghệ thuật kia cả buổi, cười nhạo một tiếng, mở điện thoại lên. Tin tức từ Cố Vạn Thanh lập tức bay đầy màn hình.

“Họ Sở này thật sự không phải dạng vừa đâu.”

“Chẳng trách hắn có thể giữ chân cái loại phong lưu lãng tử như Hàn Thanh Túc. Hắn mà là con gái thì tôi chắc chắn cưới vội rồi.”

“Lâm à, chúng ta thua không oan.”

Sau đó là một tấm ảnh chụp. Sở Cảnh Nguyên một thân vest trắng ngồi ở phòng ăn, góc nghiêng thanh tú đẹp mắt, ưu nhã cầm ly vang đỏ, hơi nghiêng đầu, giống như phát hiện có người chụp lén.

“Má, thấy tôi rồi.”

Sau đó là một loạt tin nhắn văn bản.

Sau đó là hai bảng báo cáo và tài liệu.

Lâm Mộc Hàn nhìn mấy thứ trong điện thoại hồi lâu, gửi tin nhắn cho Cố Vạn Thanh.

Vài giây sau, Cố Vạn Thanh gọi điện tới.

“Ý anh là sao?” Cố Vạn Thanh cao giọng hỏi.

“Tôi sắp vào nhà họ Hàn nằm vùng.” Lâm Mộc Hàn mở cửa sổ để thông gió.

“Mạo muội hỏi một chút, bên đó cho anh chức vụ gì?” Cố Vạn Thanh hỏi, “Nếu anh muốn tưới chết cây phát tài nhà bọn họ thì ngay cả Amy Ngụy cũng làm được.”

“Amy Ngụy là ai?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Lễ tân mới của tập đoàn mình, tưới chết hai cây phát tài nhà mình rồi. Tôi vốn định phái cô nàng đến nhà họ Hàn nằm vùng.” Cố Vạn Thanh chửi thề, “Má nó, sống kiểu đó cũng được hả?”

“Không được nữa thì ly dị.” Lâm Mộc Hàn thấp giọng cười nói, “Tôi bên này làm tài xế kiêm trợ lý của Hàn Thanh Túc, tối nay được phân cho một căn chung cư, vừa bước vào cửa là ảnh khỏa thân nghệ thuật của bạn trai cũ nào đó của anh ta, tôi còn có thể nhịn không ném anh ta từ tầng 27 xuống đây.”

“…” Cố Vạn Thanh lặng lẽ cúp điện thoại.

Sếp Lâm thật sự vì công ty mà hy sinh quá nhiều.

Ngày hôm sau Lâm Mộc Hàn đúng giờ đến đón, không có gì bất ngờ xảy ra, Hàn Thanh Túc vẫn chưa dậy.

Y nhìn cửa sổ kính sát đất mới thay ở tầng hai, lại gọi điện cho Hàn Thanh Túc lần nữa, hồi lâu sau mới có người bắt máy: “Ơi?”

“Không phải anh nói hôm nay đi làm sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Ò.” Hàn Thanh Túc ngáp một cái, “Không sao, đến kịp giờ ăn trưa là được.”

Đến công ty đã là 10 giờ.

Tòa nhà văn phòng của tập đoàn họ Hàn nằm ở vị trí đắc địa, nhưng đã bị bán đi. Dù thu được một khoản không nhỏ nhưng vẫn rất khó mà vá được lỗ hổng tài chính to đùng của bọn họ. Hiện tại, số tầng nhà họ Hàn chiếm giữ chỉ còn một nửa, trong tòa nhà cũng xuất hiện thêm nhiều công ty mới. Có không ít người từng xem tin tức, nhận ra gương mặt phá gia chi tử Hàn Thanh Túc.

Dọc đường, ánh mắt soi mói bủa vây tứ phía.

“Này, nhìn kìa, là đại thiếu gia nhà họ Hàn…”

“À, Hàn Thanh Túc, cái người bị lừa tiền ấy.”

“Trời đất, mà công nhận là đẹp trai thật…”

“Đẹp trai cũng không mài ra tiền được, vậy mà còn dám vác mặt tới đây.”

Có người len lén chụp hình, cũng có người cúi đầu điên cuồng gõ chữ trên điện thoại, ai cũng có ý hóng hớt chế giễu.

Lâm Mộc Hàn nghe được nhíu mày. Hàn Thanh Túc lại hoàn toàn dửng dưng, đứng trong thang máy quay đầu nhướng mày với Lâm Mộc Hàn. Lợi dụng trong thang nhiều người, hắn nép trong góc đưa tay vói vào trong áo sơ mi của Lâm Mộc Hàn s* s**ng một phen.

“…” Lâm Mộc Hàn lại muốn đập hắn.

Ra khỏi thang máy, y trầm giọng nói: “Bọn họ nói như vậy, anh không tức giận chút nào à?”

“Tôi mà so đo với cái đám đần đó thì đã tức chết từ lâu rồi, làm gì đến lượt cậu đến chọc tức tôi.” Hàn Thanh Túc nhún vai, ôm vai y đi vào phòng tổng giám đốc, “Tôi dẫn cậu đi gặp em tôi trước, nói nó sắp xếp cho cậu một chức vụ trong văn phòng tôi, làm tài xế là tôi tính riêng, chịu không? Tôi đối xử với cậu không dám nói là chân thành, nhưng cũng xem như hết lòng hết dạ rồi chứ?”

Lâm Mộc Hàn nói: “Anh giỏi quá.”

Hàn Thanh Túc vui vẻ, thấy mặt y căng thẳng như vậy, không nhịn được quay đầu nhìn y một cái: “Lâm bé yêu, đừng bày ra vẻ mặt hách dịch đó, lần đầu vào công ty lớn thế này nên căng thẳng à?”

“… Hơi hơi.” Lâm Mộc Hàn khẽ quay đầu đi, “Anh đi đứng cho đàng hoàng coi.”

Hàn Thanh Túc bật cười muốn nói tiếp, chợt đụng phải người bên cạnh, tài liệu trong tay đối phương rơi xuống đầy đất.

“Xin lỗi xin lỗi.” Hàn Thanh Túc vội vàng giúp người kia nhặt giấy tờ lên.

Lâm Mộc Hàn thấy vậy cũng giúp một tay, hai người gần như đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn người vừa bị đúng trúng.

Sau đó, không hẹn mà cùng thầm chửi thề một tiếng.

Đậu má, là người trong tấm ảnh nghệ thuật kia.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.