Đậu má, là người trong tấm ảnh nghệ thuật kia. —— oOo —— Hàn Thanh Túc thật sự mang theo ba vệ sĩ. Lâm Mộc Hàn nhìn Hàn đại thiếu gia vẫy tay với ba vệ sĩ kia, sau đó một vệ sĩ cao to đến giúp hắn đẩy xe đạp công cộng, hai người còn lại một trái một phải hộ giá hắn vào chiếc siêu xe đậu ven đường. Hàn Thanh Túc ngồi bắt chéo chân đối diện y, rất hứng thú nói: “Không sợ tôi mang cậu nhốt vào tầng hầm à? Nhà tôi có tầng hầm thật.” Lâm Mộc Hàn lẳng lặng nhìn hắn: “Chỉ cần là anh, muốn làm gì cũng được.” “… Mịa.” Hàn Thanh Túc khó chịu chửi một tiếng, giẫm giày da lên quần jean của y, nhướng mày nói, “Vậy cậu l**m giày tôi cho sạch sẽ trước đi.” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái, đưa tay nắm mắt cá chân của hắn, không nặng không nhẹ bóp hai cái, khàn khàn nói: “Anh, giẫm mạnh hơn chút đi.” Hàn Thanh Túc nheo mắt, muốn thu hồi chân, mắt cá chân lại bị siết chặt. Hắn nhíu mày, Lâm Mộc Hàn đã đột nhiên nhích lên, quỳ một gối trước mặt hắn. Hàn Thanh Túc cười nhạo: “Mẹ nó, cậu ở đây cầu xin…” Một tay Lâm Mộc Hàn vuốt cổ chân hắn, tay còn lại tháo thắt lưng hắn, cúi đầu cắn mở khóa kéo, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng anh mắt trong sáng lành lạnh: “Anh, anh muốn nói gì?” Hàn Thanh Túc lập tức nghẹn họng. Hắn nuốt nước bọt, chửi thề một tiếng. Hắn cảm thấy may mắn vì chiếc xe này có tấm chắn với ghế trước. Tóc Lâm Mộc Hàn hơi ẩm ướt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920306/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.