“Vậy cậu làm gì?” —— oOo —— Người trong tấm ảnh nghệ thuật cũng nhận ra Hàn Thanh Túc, ánh mắt mang theo ba phần khinh bỉ, ba phần bực bội và một phần ngạc nhiên. “Cảm ơn.” Anh ta nói với Lâm Mộc Hàn, lấy tài liệu trong tay hai người rồi sải bước đi mất. “Ơ kìa?” Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn, bị Lâm Mộc Hàn túm gáy kéo lại. “Nhìn gì vậy anh?” Y gằn từng chữ qua nụ cười. Hàn Thanh Túc chỉ vào cậu ta, ánh mắt mang theo kinh ngạc cùng nghi vấn: “Cậu không nhận ra sao? Tấm ảnh đó đó, thế mà vẫn còn làm ở đây.” Hắn thật sự quá bình thản, Lâm Mộc Hàn bị nghẹn một chút, cười lạnh: “Sao, tiện cho anh nối lại tình xưa à?” “Nối cái đếch, cậu ta nhìn tôi như nhìn đống phân bên đường.” Hàn Thanh Túc chậc một tiếng. Lâm Mộc Hàn một lời khó nói hết: “Đừng nói về bản thân mình như vậy.” Khác gì mắng y là chó đâu. Hàn Thanh Túc nói với y: “Không đủ k*ch th*ch, giống như ánh mắt khinh thường của cậu khi nhìn tôi năm xưa vậy.” Cái tay Lâm Mộc Hàn đè sau cổ Hàn Thanh Túc siết lại một chút: “Anh à, đừng có ăn trong chén lại ngó trong nồi, giữ gìn đạo đức một chút đi.” “Yên tâm, tôi rất chung thủy.” Hàn Thanh Túc kiêu ngạo nói, “Cùng lắm thì đá cậu rồi theo đuổi cậu ta…” Lâm Mộc Hàn đột nhiên thả lỏng tay. “Mẹ nó, muốn bẻ cổ tôi thì có thể dùng hai tay cùng lúc được không.” Hàn Thanh Túc vịn cổ xoay một chút. Lâm Mộc Hàn lạnh lùng: “Đừng cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920307/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.