“Vậy cậu làm gì?”
—— oOo ——
Người trong tấm ảnh nghệ thuật cũng nhận ra Hàn Thanh Túc, ánh mắt mang theo ba phần khinh bỉ, ba phần bực bội và một phần ngạc nhiên.
“Cảm ơn.” Anh ta nói với Lâm Mộc Hàn, lấy tài liệu trong tay hai người rồi sải bước đi mất.
“Ơ kìa?” Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn, bị Lâm Mộc Hàn túm gáy kéo lại.
“Nhìn gì vậy anh?” Y gằn từng chữ qua nụ cười.
Hàn Thanh Túc chỉ vào cậu ta, ánh mắt mang theo kinh ngạc cùng nghi vấn: “Cậu không nhận ra sao? Tấm ảnh đó đó, thế mà vẫn còn làm ở đây.”
Hắn thật sự quá bình thản, Lâm Mộc Hàn bị nghẹn một chút, cười lạnh: “Sao, tiện cho anh nối lại tình xưa à?”
“Nối cái đếch, cậu ta nhìn tôi như nhìn đống phân bên đường.” Hàn Thanh Túc chậc một tiếng.
Lâm Mộc Hàn một lời khó nói hết: “Đừng nói về bản thân mình như vậy.”
Khác gì mắng y là chó đâu.
Hàn Thanh Túc nói với y: “Không đủ k*ch th*ch, giống như ánh mắt khinh thường của cậu khi nhìn tôi năm xưa vậy.”
Cái tay Lâm Mộc Hàn đè sau cổ Hàn Thanh Túc siết lại một chút: “Anh à, đừng có ăn trong chén lại ngó trong nồi, giữ gìn đạo đức một chút đi.”
“Yên tâm, tôi rất chung thủy.” Hàn Thanh Túc kiêu ngạo nói, “Cùng lắm thì đá cậu rồi theo đuổi cậu ta…”
Lâm Mộc Hàn đột nhiên thả lỏng tay.
“Mẹ nó, muốn bẻ cổ tôi thì có thể dùng hai tay cùng lúc được không.” Hàn Thanh Túc vịn cổ xoay một chút.
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng: “Đừng cố tình nói vậy, anh lắm bạn trai cũ như thế, em ghen bao nhiêu cho đủ?”
“Cũng đúng.” Hàn Thanh Túc tán đồng, “Cậu nhắm vào một mình Sở Cảnh Nguyên là được, mấy người khác tôi cũng chả nhớ tên tuổi, hai chúng ta cãi nhau không tiện.”
“…” Giờ thì Lâm Mộc Hàn muốn vặn cổ hắn thật.
“Cậu nói xem, không phải cậu ta và Sở Cảnh Nguyên liên thủ lừa tiền tôi đó chứ? Má nó dám lắm.” Hàn Thanh Túc thò qua thì thầm với y.
“Trí tưởng tượng của anh phong phú thật.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Vầy đi, giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên, đi điều tra xem cậu ta và Sở Cảnh Nguyên rốt cuộc có cấu kết nhau không.” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười vỗ vai y, “Tiểu Lâm, đừng phụ sự kỳ vọng của tôi, nhé.”
Lâm Mộc Hàn giương mắt nhìn hắn, nhưng tên này đã ung dung thoải mái bước vào văn phòng của Hàn Thanh Nhiên.
Một lần nữa gặp mặt, bầu không khí giữa Hàn Thanh Nhiên và Lâm Mộc Hàn vẫn còn ngượng ngập. Suy cho cùng, nếu hồi đó không có Hàn Thanh Túc chặn ngang một chân, nói không chừng bọn họ đã có thể trở thành bạn bè thân thiết rồi. Hơn nữa, mới hai ngày trước, Hàn Thanh Nhiên còn mang theo vệ sĩ, vừa đấm vừa xoa mới “đoạt” lại được Hàn Thanh Túc từ tay Lâm Mộc Hàn, bây giờ anh cậu lại nằng nặc đòi cho người ta làm trợ lý kiêm tài xế của mình, đúng là khùng hết sức.
Nhưng cậu vẫn sắp xếp đâu vào đấy, Lâm Mộc Hàn rời đi làm thủ tục nhậm chức, Hàn Thanh Nhiên ngồi sau bàn làm việc, ý tứ không rõ, nhìn chằm chằm ông anh: “Cho em lời giải thích.”
“Có gì để giải thích đâu.” Hàn Thanh Túc nằm ườn ra sô pha, gác chân lên bàn trà, “Yêu đương thì tan tan hợp hợp là chuyện bình thường. Cậu ta bám riết anh, sống chết không chịu chia tay, anh biết làm sao giờ? Hơn nữa cậu ta cũng chẳng quen biết ai ở thành phố A, không thể ép người ta vào đường cùng được, lỡ đâu ngày nào đó cậu ta nghĩ quẩn, kéo anh đồng quy vu tận thì toi.”
Hàn Thanh Nhiên hỏi: “Vậy sau này anh tính sao đây?”
“Tính sau đi.” Hàn Thanh Túc thản nhiên nhún vai.
“Anh Lâm là người rất tốt, nếu anh không thích người ta thì nên nói cho rõ ràng đi, bằng không anh ấy chỉ càng tổn thương hơn.” Hàn Thanh Nhiên biết rõ cái nết của hắn, không chừng chưa từng nhai lại nên thấy nhai lại cũng có vị mới mẻ, đến khi cảm giác mới mẻ ấy qua đi, hắn lại vứt bỏ người ta.
“Cậu ta là người tốt?” Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng, “Cậu ta mà là người tốt thì tên của anh viết ngược luôn.”
Hàn Thanh Nhiên nhíu mày: “Anh…”
“Dừng.” Hàn Thanh Túc ra hiệu cho cậu ngậm miệng, “Mới tí tuổi đầu mà dong dài còn hơn ông già, bớt xen vào chuyện của anh đi.”
Hàn Thanh Nhiên không nói nữa.
Cậu ta không nói, Hàn Thanh Túc lại cảm thấy sự yên tĩnh này quá khó chịu, vung tay ném cho cậu một tấm thẻ.
“Cái gì đây?” Hàn Thanh Nhiên cầm lên, nghi hoặc nhìn nó.
“Không phải công ty đang thiếu tiền sao? Cậu xem chừng này có thể cầm cự bao lâu.” Hàn Thanh Túc có chút bực bội nói, “Nói trước là chỉ cho mượn thôi, khi nào có tiền thì nhớ trả lại cho anh.”
Nghe giọng điệu của hắn, xem ra số tiền trong đây không ít, Hàn Thanh Nhiên hơi sửng sốt: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Bớt hỏi.” Hàn Thanh Túc không hề muốn nói.
“Anh.” Hàn Thanh Nhiên nghiêm giọng, “Anh nhất thiết phải nói cho em nguồn gốc, bằng không…”
“Từ anh ra.” Hàn Thanh Túc nhíu mày, “Có hai cái công ty ở nước ngoài, vốn dĩ mở chơi thôi, cũng đổ tiền vào không ít, anh đã muốn bán lâu rồi, mấy ngày nay tiền mới về. Cậu muốn thì lấy không thì thôi.”
Hàn Thanh Nhiên sửng sốt nhìn hắn: “Anh? Có công ty ở nước ngoài?”
“Cậu có ý gì hả?” Hàn Thanh Túc càng lúc càng khó chịu.
Hàn Thanh Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh lợi hại quá.”
Cậu xông tới dang hai tay ra, nhìn như muốn ôm. Hàn Thanh Túc bị cậu làm cho ê răng, nhấc chân cản lại: “Cút đi, gớm quá.”
Hàn Thanh Nhiên giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, không thể tin nổi mà nhìn hắn: “Anh, đừng nói cái công ty ở nước D lần trước đột nhiên đến hỏi chuyện hợp tác với em là của anh đó nhé?”
“Giờ thì không còn nữa.” Hàn Thanh Túc ngửa mặt nằm trên sô pha, “Phiền chết đi được, còn hỏi nữa là anh nhảy từ đây xuống cho cậu xem.”
“Được rồi, không hỏi nữa.” Hàn Thanh Nhiên bưng ly cà phê của mình cho hắn, “Anh ơi, uống cà phê.”
“Cậu cũng biết khom lưng uốn gối thật.” Hàn Thanh Túc vẫn cố chấp khoe khoang trình độ văn chương của mình, “Lần đầu tiên anh thấy có người cảm ơn đại gia của mình bằng ly cà phê uống dở.”
Ánh mắt Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn như đang sáng lên. Hồi đó anh cậu mới vừa tốt nghiệp cấp hai đã dám dẫn cậu trốn nhà đi đến Bắc Cực xem gấu trắng, cậu đã biết anh hai cực kỳ lợi hại.
“Đó là đi tour!” Hàn Thanh Túc nghe cậu nhắc lại việc này lập tức xù lông, “Mẹ nó còn không phải tại cậu lừa anh Bắc Cực có chim cánh cụt.”
“… Em nghĩ người địa cầu ai cũng biết chim cánh cụt ở Nam Cực.” Hàn Thanh Nhiên chữa cháy, “Nhưng anh có thể né tránh hết bảo vệ trong nhà, còn kiếm được vé tàu mà không bị ba mẹ bắt về, em đã biết anh cực kỳ thông minh rồi.”
Tuy rằng lúc thấy bên cạnh gấu Bắc Cực không có chim cánh cụt, anh hai tức đến mức suýt thì đá cậu xuống tàu cho gấu ăn…
Hàn Thanh Túc vẫn luôn cho rằng gấu Bắc Cực và chim cánh cụt là hàng xóm, vậy nên sau này Hàn Thanh Túc bị đưa ra nước ngoài học, Hàn Thanh Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. Ông anh gian dối lươn lẹo này của cậu thật sự là một sự sỉ nhục đối với nền giáo dục quốc gia.
Được Hàn Thanh Nhiên nhiệt tình khen ngợi một phen, thể xác và tinh thần Hàn Thanh Túc đều thoải mái hơn, lười biếng nói: “Cậu thả anh vào bộ phận của Hàn Kiêu đi, không cần chức cao, đè đầu ổng là được.”
“Anh, Hàn Kiêu là giám đốc Phòng Tiếp thị, hơn nữa trình độ nghiệp vụ không tệ.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Bác cả cũng thật thà, không làm gì quá đáng cả.”
Hàn Kiêu là anh họ của bọn họ, quan hệ không thân thiết gì, nhưng cũng không quá tệ, ngày Tết vẫn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm.
“Không việc gì, anh đơn thuần ngứa mắt ổng thôi. Công ty sắp đi đời rồi, có ổng hay không cũng như nhau cả.” Hàn Thanh Túc nhướng mày, “Không thì cậu cho anh chức phó tổng đi? Thật sự không được nữa thì vào Phòng Tài chính cũng được.”
Hàn Thanh Nhiên lập tức đóng gói ông anh ném đến Phòng Tiếp thị.
Hàn Thanh Túc ra đến cửa đột nhiên quay đầu hỏi: “Cái cậu vừa ra khỏi văn phòng cậu là người bộ phận nào vậy?”
“Anh định làm gì? Anh Lâm đối với anh toàn tâm toàn ý, anh đừng…”
“Dừng.” Hàn Thanh Túc nóng nảy giơ tay, “Không nói thì anh tự tìm.”
“Tổ trưởng Phòng Thiết kế, Mặc Vân Huyên.” Hàn Thanh Nhiên cảnh giác nhìn hắn, “Anh ta là nhân viên kỳ cựu, ở công ty bảy tám năm rồi, anh đừng làm bậy.”
“Ò…” Hàn Thanh Túc dài giọng. Bảo sao hắn chẳng nhớ được tên người này, cái tên khó nhớ thế mà.
“Không bằng đổi thành họ Hắc[1] cho rồi.” Trong nhà ăn của công ty, Hàn đại thiếu gia nếu ý kiến đóng góp sau khi báo cáo việc này cho Lâm Mộc Hàn nghe.
Mới 11 giờ rưỡi, nhà ăn không quá đông, Lâm Mộc Hàn vừa nhận thẻ nhân viên cho cả hai người xong đã bị hắn gọi đi ăn cơm. Y mở hộp sữa cho Hàn Thanh Túc, nhìn hắn cau mày lựa khay cơm, ném hết rau dưa và ớt xanh cho y, rồi quang minh chính đại thó mất thịt bò xào của y.
Lâm Mộc Hàn nhìn khay cơm toàn là cá kho của hắn, im lặng hồi lâu, sau đó kéo lại gần nhẫn nại lựa xương cho hắn: “Anh không cần nói với em.”
Dưới bàn, Hàn Thanh Túc dẫm lên giày y: “Không nói cho cậu thì làm sao cậu tiếp cận điều tra chân tướng được?”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái: “Anh nghiêm túc à?”
“Tôi cảm thấy vụ tai nạn của ba tôi có vấn đề.” Hắn thò qua, thần bí nói, “Quá đột ngột cậu hiểu không? Tôi vào công ty chính là muốn điều tra chuyện này.”
Lâm Mộc Hàn dừng một chút: “Cảnh sát nói thế nào?”
“Kết luận là sự cố ngoài ý muốn, bởi vì không tìm được đầy đủ chứng cứ.” Hàn Thanh Túc nói, “Nhưng không có chứng cứ cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có vấn đề, đúng không bạn nhỏ Lâm?”
Lời này nghe như đang ám chỉ gì đó, nhưng cũng chỉ như đang nói đến vụ tai nạn của Hàn Hiên. Lâm Mộc Hàn gật đầu: “Em giúp anh.”
“Cảm ơn nhé cục cưng.” Hàn Thanh Túc nhìn miếng cá đầy đặn rơi vào chén mình, cảm thấy mỹ mãn, “Có cậu tôi đúng là như hổ mọc thêm cánh, dễ như trở bàn tay, bắt đầu từ Tiểu Hắc đi, cái tên này nghe đã thấy không giống người tốt rồi.”
“Thanh Túc, anh tìm cậu mãi.” Một người đàn ông mặc vest mang giày da bưng khay thức ăn tới, vỗ vỗ vai hắn, “Anh nghe nói cậu muốn vào Phòng Thị trường?”
“Anh Chín Suối[2].” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười, “Sau này phải làm phiền anh rồi.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông trở nên gượng gạo, Hàn Thanh Túc hất cằm với Lâm Mộc Hàn: “Chào hỏi đi, cục cưng.”
Trước khi Lâm Mộc Hàn kịp mở miệng, người đàn ông kia đã giơ tay ra trước, cười nói: “Chào cậu, tôi là Hàn Kiêu, Phòng Tiếp thị.”
“Chào giám đốc Hàn.” Lâm Mộc Hàn đứng dậy bắt tay.
Ánh mắt Hàn Kiêu đảo qua hai người, cười nói: “Thanh Túc, sở thích của cậu bền bỉ thật. Anh nhớ hồi trước cậu cũng tự ý dẫn trợ lý vào công ty, kết cục cậu đi rồi trợ lý ở lại, hiện giờ vẫn còn làm ở công ty mình này.”
Hàn Kiêu ngoài miệng gọi trợ lý, nhưng bản chất thật sự là gì thì mấy người ở đây đều biết rõ trong lòng. Gã vẫy tay với phía xa xa: “Tổ trưởng Mặc, qua đây một chút.”
Mặc Vân Huyên đi tới, thấy Hàn Thanh Túc thì hơi sửng sốt, cười xã giao: “Giám đốc Hàn, anh gọi tôi.”
“Thanh Túc vào Phòng Tiếp thị, bạn bè lâu năm không gặp, ngồi xuống ăn cơm cùng nhau đi.” Hàn Kiêu tìm vui không sợ to chuyện, “Cậu này là trợ lý mới của Thanh Túc, tôi nhớ ngày xưa cậu cũng từ vị trí ấy đi lên, chỉ có Sở Cảnh Nguyên kia là… ấy, tự nhiên nhắc đến hắn làm gì, ăn cơm ăn cơm.”
Gã chỉ nói mấy câu, sắc mặt ba người ở đây đều trở nên khó coi.
Hàn Kiêu cong cong khóe miệng, chợt nghe Hàn Thanh Túc nói: “Anh Chín Suối, dạo này chị dâu khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Hàn Kiêu nheo mắt.
“Chưa ly hôn à?” Hàn Thanh Túc kinh ngạc nói, “Cũng phải, anh Chín có thể nhịn những chuyện người thường không thể nhịn, giỏi hơn tôi nhiều.”
Hàn Kiêu không cười nổi nữa, ăn hai miếng rồi lấy cơ bận việc mà vội vàng rời đi.
Mặc Vân Huyên cực kỳ ưa nhìn, tóc dài hơi xoăn buộc sau đầu. Anh ta liếc nhìn Lâm Mộc Hàn hai cái, cười nhạt đầy ẩn ý: “Trợ lý Lâm, tìm bạn trai thì cũng phải mở to mắt mà nhìn, có người trời sinh đã không tim không phổi, quen loại người đó thì thà nhặt chó ngoài đường còn hơn.”
“Chậc.” Hàn Thanh Túc ngẩng đầu, khó chịu nhìn Mặc Vân Huyên.
Mặc Vân Huyên trừng mắt đáp trả một cách thù địch. Hàn Thanh Túc vừa định lên tiếng thì bị ai đó đạp nhẹ một cái dưới gầm bàn.
“Cảm ơn lời nhắc nhở.” Lâm Mộc Hàn gắp miếng cá đã gỡ xương bỏ vào chén Hàn Thanh Túc, “Anh, ăn đi cho nóng, nguội rồi không ngon nữa.”
Hàn Thanh Túc đắc ý liếc nhìn Mặc Vân Huyên một cái.
Bữa cơm này phàm là người bình thường thì đều ăn không vô, Mặc Vân Huyên ăn qua loa mấy miếng rồi bỏ đi thẳng, Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn tiếp tục thong thả ăn.
Mặc Vân Huyên vừa ra khỏi phòng ăn thì có người đi theo.
“Vân Huyên, sao đại thiếu gia lại đến công ty vậy?” Mã Duệ tiến lên hỏi.
Mã Duệ và Mặc Vân Huyên đều vào công ty từ lúc còn là thực tập sinh, chẳng qua một người dựa vào năng lực, một người dựa vào quan hệ, bọn họ là bạn bè lâu năm. Mã Duệ là một trong số ít những người biết quan hệ trước kia của Mặc Vân Huyên và Hàn Thanh Túc, hỏi: “Bên cạnh anh ta là ai?”
Trước kia Sở Cảnh Nguyên ở công ty cũng không cố tình nhắm vào Mặc Vân Huyên, chủ yếu là vì hắn chức cao, thân phận lại là vị hôn phu của Hàn Thanh Túc, hai người không có cơ hội chạm mặt. Nhưng Lâm Mộc Hàn này… Mặc Vân Huyên nhíu mày, cứ cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu rồi.
“Trợ lý của Hàn Thanh Túc.” Anh nói.
Mã Duệ hiểu rõ trong lòng: “Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
“Ngày ngày công việc chồng chất, còn cẩn thận cái đếch.” Mặc Vân Huyên trợn trắng mắt, “Tên đần Hàn Thanh Túc kia thay bồ còn nhanh hơn thay áo, nếu không phải vì khoản vay mua nhà, tôi đã nghỉ việc ở đây từ lâu rồi.”
“Nói chứ, vẫn nên nhanh chóng tìm điểm đến tiếp theo đi.” Mã Duệ nói nhỏ, “Họ Hàn chưa chắc cầm cự được hết năm nay, không biết có thưởng cuối năm không nữa.”
Mặc Vân Huyên không nhịn được quay đầu lại nhìn Lâm Mộc Hàn một cái. Không đúng, anh chắc chắn đã gặp người này ở đâu rồi.
Mã Duệ tách ra ở cửa thang máy, xoay người ra ngoài sân thượng bấm một dãy số.
“A lô?” Thanh âm bên kia vang lên.
“Hàn Thanh Túc vào Phòng Tiếp thị của công ty, còn dẫn theo trợ lý tên Lâm Mộc Hàn, không biết hắn định làm gì…” Mã Duệ nhìn xung quanh không thấy ai, đè thấp giọng nói, “Hàn Kiêu ăn trưa với hắn.”
“Nói chuyện gì?”
“Không biết, tôi không dám đến quá gần.” Mã Duệ nói, “Liệu có phải hắn đến điều tra vụ tai nạn của Hàn Hiên không? Lỡ mà bị phát hiện…”
“Phát hiện cái gì? Vụ tai nạn đó là sự cố ngoài ý muốn, cảnh sát cũng không tra ra cái gì, giữ mồm giữ miệng đi.”
“Được được.” Mã Duệ nhẹ nhàng thở ra, “À, cả Mặc Vân Huyên cũng ngồi cùng bọn họ.”
“Canh chừng Hàn Thanh Túc cho cẩn thận.”
——
Ngày đầu tiên đi làm, Hàn Thanh Túc mệt ra bã. Hắn hứng thú bừng bừng đòi cải tạo văn phòng, muốn tự mình sơn lại bức tường thành màu xanh lá cây. Lâm Mộc Hàn chạy theo hắn ra ngoài cả buổi trưa, chẳng có thời gian nghe điện thoại. Di động liên tiếp báo có tin nhắn mới, chỉ nhìn số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn cũng biết Cố Vạn Thanh đã phát điên rồi.
“Anh, đưa anh về nhà nhé?” Y làm như thuận miệng hỏi.
“Về chung cư.” Hàn Thanh Túc ngáp một cái, “Hôm nay làm quá nhiều, thư giãn một chút.”
Còn thư giãn thế nào, trong lòng hai người đều biết rõ. Lâm Mộc Hàn không tìm được lý do cự tuyệt, huống hồ y cũng không hề muốn cự tuyệt.
Trong căn hộ, bức ảnh nghệ thuật bị phủ một tấm khăn trải giường. Hàn Thanh Túc ê răng nói: “Cậu không vứt nó được à?”
“Không có thời gian.” Lâm Mộc Hàn đè hắn lên sô pha, nhìn sâu vào mắt hắn, “Anh à, em không nhỏ nhen như vậy.”
“Ờ, chỉ là thiếu điều vặt đầu tôi xuống thôi.” Hàn Thanh Túc vỗ nhẹ mặt y.
Lâm Mộc Hàn dùng xương quai xanh của hắn để mài răng.
“Sao anh dám chắc vụ tai nạn của chú Hàn có vấn đề?” Y ngẩng đầu lên hỏi.
Hàn Thanh Túc lười biếng đáp: “Trực giác.”
“Anh, đừng đùa.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Tôi không đùa, hồi nhỏ ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành một thợ tô tường ưu tú, nhưng thân phận thật sự của tôi lại là một thám tử tiểu học.” Hàn Thanh Túc nói, “Đi đến đâu phá án đến đó, chỉ người nào người đó chết.”
“Vậy thì anh cũng chỉ năm tuổi, không lớn hơn được.” Lâm Mộc Hàn thở dài.
Hàn Thanh Túc ôm y cười. Khi y cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, hắn dài giọng nói: “Bé yêu, rốt cuộc không nhịn được nữa phải đi báo cáo rồi à?”
Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn hắn.
“Đùa thôi.” Hàn Thanh Túc nhướng mày với y.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Lâm Mộc Hàn đặt điện thoại lên bàn. Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười: “Chột dạ rồi sao?”
Lâm Mộc Hàn nghiến răng: “Anh à, đùa không vui chút nào.”
“Không đùa, cậu mà quy phục, tôi trả gấp ba, làm gián điệp hai mang cho tôi, thế nào?” Hàn Thanh Túc nghiêm túc nhìn y.
Lâm Mộc Hàn trầm mặc vài giây, nói: “Gấp năm.”
“Chọc cậu chơi thôi.” Hàn Thanh Túc cười ha hả, “Năm ngàn, vừa bao ăn vừa ngủ cùng, cậu đi đâu tìm ông chủ tuyệt vời như tôi, biết đủ đi.”
Lâm Mộc Hàn cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Y tắm rửa xong đi ra, Hàn Thanh Túc đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Người này nhìn cà lơ phất phơ, nhưng luôn bất thình lình cho y chút cảnh cáo, sau đó lại cười cợt như không có việc gì, khiến người ta hoàn toàn không thể đoán được hắn rốt cuộc muốn gì.
“Bên ngoài lạnh.” Y mở cửa, ném cho Hàn Thanh Túc một cái áo khoác, sau đó cầm điếu thuốc cho vào miệng, cúi đầu châm lửa từ điếu thuốc của hắn, “Anh, vào trong đi.”
“Hút ở trong toàn mùi khói.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.
“Vậy mà anh còn hút?” Lâm Mộc Hàn phun ra một hơi về phía hắn.
Hàn Thanh Túc nghiêng đầu tránh một chút, cũng không phải né tránh hoàn toàn, nói: “Mẹ nó tôi cai thuốc nhiều năm rồi, đều tại cậu gợi lên.”
“Nói chuyện ngang ngược.” Lâm Mộc Hàn cười một tiếng.
Hàn Thanh Túc không nói gì, nhìn chằm chằm ánh đèn ở phía xa, không biết đang suy nghĩ gì. Ngay khi Lâm Mộc Hàn cho rằng hắn đang muốn tâm sự với mình, hắn đột nhiên nói: “Bức tường đó vẫn nên sơn màu vàng đi, mọc cái sừng xanh là đã nghẹn lắm rồi.”
“…” Lâm Mộc Hàn cắn điếu thuốc trong miệng, không nói gì.
Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn y.
Lâm Mộc Hàn cầm lấy điếu thuốc trong tay hắn, ấn lan can dụi tắt: “Em có thể giúp anh điều tra vụ tai nạn.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày.
“Nhưng không thể miễn phí.” Lâm Mộc Hàn nhìn vào mắt hắn.
“Ý gì đây? Không giả vờ nữa à?” Hàn Thanh Túc đánh giá y từ trên xuống dưới một lần.
“Anh có thể làm thám tử, chẳng lẽ em không có nghề tay trái à?” Lâm Mộc Hàn bình tĩnh nhìn ngược trở lại.
“Vậy cậu làm gì?” Hàn Thanh Túc khá hứng thú.
Trong bóng đêm thâm trầm, đôi mắt đen láy của Lâm Mộc Hàn nhìn đăm đăm vào hắn, giọng điệu bình thản: “Sát thủ.”
Hàn Thanh Túc: “…”
Đù.
[1] Họ Mặc 墨 = mực, viết hơi giống chữ hắc 黑
[2] Chỗ này Hàn Thanh Túc gọi Hàn Kiêu là anh Cửu Tuyền, kiểu như nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến nhưng có ý châm chọc hơn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.