Chọn cái này đi.
—— oOo ——
“Sao trong miệng cậu có vị đắng vậy?” Hàn Thanh Túc ôm y hôn một lúc, nghi hoặc hỏi.
“Nước ép khổ qua.” Lâm Mộc Hàn nói, “Đắng rụng sừng.”
“Bớt móc mỉa tôi.” Hàn Thanh Túc đẩy y ra đứng dậy, hợp tình hợp lý nói, “Người ưu tú như tôi còn bị cắm sừng chỉ chứng tỏ Sở Cảnh Nguyên chả ra làm sao, hoàn toàn không biết nhìn hàng.”
“Anh, em biết nhìn.” Lâm Mộc Hàn lại xáp đến, vây hắn vào giữa mình và băng ghế, muốn hôn nữa.
Hàn Thanh Túc vui vẻ, véo hai bên má y đến mức gương mặt tuấn tú kia ửng đỏ: “Cục cưng à, sao da mặt em càng lúc càng dày vậy?”
“Không dày không cưới vợ được.” Lâm Mộc Hàn chớp mắt, ngọng nghịu nói, “Vợ ơi, em yêu anh.”
“Chậc.” Hàn Thanh Túc x** n*n mặt y, “Lâm Mộc Hàn, cậu đúng là dám vứt hết mặt mũi. Khí cốt đâu? Thà chết không chịu khuất phục đâu?”
Nếu là trước kia, Lâm Mộc Hàn chết cũng không chịu nói như vậy, ở trên giường còn nhất quyết không gọi chồng. Bây giờ thì cái gì cũng dám phun ra, sống buông thả đến mức thành một tên si tình b**n th**.
“Anh xin em đấy, bình thường chút đi, ngoan.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ mặt y.
Lâm Mộc Hàn nghiêng đầu cắn cánh tay hắn, cách lớp áo để lại cho hắn dấu răng rõ ràng.
“Đồ chó này.” Hàn Thanh Túc bị cắn đến cánh tay tê dại, trên đường trở lại sảnh tiệc còn không cho y xáp lại gần, “Lương tháng này của cậu đi tong rồi.”
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Tại sao?”
“Cậu biết bộ đồ này của tôi bao nhiêu tiền không?” Hàn Thanh Túc hống hách nói.
Lâm Mộc Hàn: “Cởi ra đều như nhau thôi mà.”
“…” Hàn Thanh Túc giơ ngón cái với y, “Cậu được lắm.”
“A, Hàn đại thiếu gia.” Mấy người cầm ly rượu đi tới, hả hê cười cợt, “Anh về thành phố A rồi sao không đến chơi với anh em?”
Người nói là Phương Lộ Niên, một cậu ấm có tiếng ở thành phố A. Khác với Hàn Thanh Túc nổi danh phong lưu, Phương Lộ Niên thích thử thách giới hạn của pháp luật, thủ đoạn bẩn thỉu. Hàn Thanh Túc cảm thấy đám này sớm muộn gì cũng đi bóc lịch, không thèm qua lại. Nhà họ Hàn vốn thực lực hùng hậu, đám Phương Lộ Niên cũng không dám làm trò. Nhưng nay đã khác xưa, họ Hàn sa sút, Hàn Thanh Túc mất đi chỗ dựa, bọn này bắt đầu tỏ ra khinh thường.
Hàn Thanh Túc hơi ngạc nhiên: “Mấy người mà cũng vào được à?”
Bọn thiểu năng này mà cũng được mời vào dạ tiệc cao cấp, đúng là khiến ban tổ chức mất mặt.
Sắc mặt Phương Lộ Niên lập tức tối sầm: “Hàn Thanh Túc, anh có ý gì?”
“Không có ý gì, mấy người cứ tự nhiên.” Hàn Thanh Túc không thích loại ngu xuẩn cấp thấp này. Muốn châm chọc hắn thì cũng phải cỡ đồ đần Thẩm Tri Trọng kia, đấu võ mồm còn vui, chứ cái hạng này thì thôi khỏi đi.
“Đại thiếu gia, đừng đi chứ.” Người phía sau Phương Lộ Niên đứng ra ngăn cản, “Đêm nay mấy anh em mở tiệc ở Hoa Ngu Hải, đến chơi đi.”
“Không rảnh.” Hàn Thanh Túc nói.
“Không rảnh thật không?” Phương Lộ Niên cười nói, nhìn đến Lâm Mộc Hàn bên cạnh hắn, “Anh mới vừa chui vào tường hoa với tình cũ, giờ đã bước ra với em mới, sống vội thế à.”
Đám này hiển nhiên đã thấy hắn và Sở Cảnh Nguyên đi ra ngoài. Hàn Thanh Túc nhìn ra phía xa, quả nhiên thấy Tần Phù với không ít người vây quanh. Gã nhìn thẳng vào mắt Hàn Thanh Túc, như cười như không, từ xa nâng ly với hắn.
Thế là Hàn Thanh Túc biết đàn chó này là ai phái tới… Chưa chắc làm gì được hắn, nhưng cũng đủ cho hắn buồn nôn một trận, nổ ra cãi cọ thì người mất mặt vẫn là Hàn Thanh Túc hắn.
Hàn Thanh Túc nhếch miệng, nói với Phương Lộ Niên: “Muốn chơi gì?”
Mấy trò bỉ ổi hạ lưu thế này lại rất có hiệu quả. Lâm Mộc Hàn nhìn về phía Tần Phù, nhíu mày.
Đúng là y thích nhìn Hàn Thanh Túc bị chèn ép, tuyệt nhất là bị ép đến đường cùng, vừa đáng thương vừa bất lực, nhưng người được chèn ép Hàn Thanh Túc thì chỉ có một mình y, kẻ khác chen vào là sao nữa? Hết Mặc Vân Huyên đến Sở Cảnh Nguyên còn chưa đủ, cả Tần Phù cũng phải nhảy vào tìm cảm giác tồn tại. Anh của y chỉ được phép hận y, cái hạng như Tần Phù không xứng cho Hàn Thanh Túc nhấc mí mắt.
Lâm Mộc Hàn cực kỳ khó chịu.
Cố Vạn Thanh nhận tin nhắn xong chẳng hiểu gì, nhưng sếp lớn nhắn tin mà không chấm câu thì chứng tỏ là tức giận lắm rồi. Cậu nhét điện thoại vào túi, cười nói xin lỗi với Thẩm Tri Trọng, đi về phía Tần Phù.
Bên này Phương Lộ Niên vẫn đang dạt dào đắc ý: “Nghe nói kỹ thuật lái xe của anh Hàn xịn lắm, không thì chúng ta đi Thương Sơn đua vài ván? Nếu đại thiếu gia thua thì để lại em nhỏ này cho tôi đi, tôi chưa chơi loại nào cứng như vậy, thế nào?”
“Em nhỏ” Lâm Mộc Hàn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe vậy ngẩng lên, còn cao hơn gã một cái đầu, ánh mắt lạnh băng âm trầm làm gã lạnh sống lưng. Phương Lộ Niên trong lòng bất an, nhưng vẫn không để y vào mắt, ra vẻ thích xem kịch vui mà nhìn Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Cậu thua thì để ba cậu lại cho tôi, thế nào? Tôi chưa chơi loại nào già như vậy.”
Xui xẻo làm sao, ông già của Phương Lộ Niên cũng đang có mặt ở đây, chỉ đứng cách chừng trăm mét mà thôi. Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn thoáng qua, tặc lưỡi chê bai một tiếng.
“Má…” Phương Lộ Niên tức khắc tái mặt, siết chặt nắm tay muốn đấm lên mặt Hàn Thanh Túc.
Lâm Mộc Hàn vừa muốn động thủ, Hàn Thanh Túc đã nắm lấy cổ tay y, cái tay còn lại dễ dàng bắt lấy nắm tay của Phương Lộ Niên. Trước khi ánh mắt mọi người kịp tập trung về phía này, Hàn Thanh Túc bẻ mạnh cổ tay gã, buộc gã mở nắm tay ra, nhìn từ xa giống như hai người đang bắt tay mà thôi.
Phương Lộ Niên đau đến mặt mày trắng bệch nhưng vẫn cắn răng không kêu thành tiếng.
Hàn Thanh Túc mỉm cười: “Nếu thật sự có chuyện gì thì bảo Tần Phù tự mình đến nói với tao, mày chưa đủ tư cách.”
Cánh tay Phương Lộ Niên run lên, gã nghiến răng nói: “Thả… thả ra.”
“Còn nữa, có gì thì nhắm vào tao này, đừng có phun mấy thứ bẩn thiểu vào bạn trai tao. Bộ dạng này của mày tao nhìn còn ngấy, thật sự không có hứng thú gì với ba mày, phiền mày chuyển lời một chút. Biết ba mày là sao không?” Hàn Thanh Túc lắc tay gã một cái, “Tức là ba mày, mặc kệ là họ Phương hay họ Tần, tùy mày chọn một tên mà chuyển lời.”
Về khoản mắng chửi, cái mỏ Hàn Thanh Túc chưa từng thua ai.
Đến khi Phương Lộ Niên cảm thấy tay mình sắp gãy rồi, Hàn Thanh Túc mới chịu buông lỏng.
“Mày chờ đó cho tao.” Phương Lộ Niên nghiến răng nghiến lợi, lui về sau một bước, còn chưa chịu bỏ qua.
Hàn Thanh Túc tươi cười khoác vai Lâm Mộc Hàn, hướng về phía ba của Lộ Phương Niên vẫy tay, cao giọng gọi: “Ngài Phương.”
Phương Vĩ Đống nghe gọi quay sang nhìn, Phương Lộ Niên lập tức tịt ngòi, như chuột thấy mèo, dắt đám chó săn chạy biến.
Kết quả này khiến Lâm Mộc Hàn có chút bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì rất giống chuyện Hàn Thanh Túc có thể làm được. Lúc trước nhà họ Hàn xảy ra chuyện, chắc chắn có không ít người đến làm phiền hắn, vậy mà hắn vẫn có thể lật được Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên một vố, còn có thể âm thầm lặng lẽ chạy đến Vu Thành, đủ thấy cũng có đầu óc.
Nhưng không nhiều lắm.
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn nghênh ngang đi về phía Tần Phù, cảm thấy không ổn, nắm tay hắn kéo lại: “Anh, chúng ta đi thôi.”
“Đi gì mà đi, tiệc mới vừa bắt đầu, vui thế này.” Hàn Thanh Túc tiện tay đưa cho y ly nước trái cây, “Chúng ta đến làm chính sự.”
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước mặt Tần Phù.
Tần Phù đầu 30, diện mạo đoan chính, cũng xem như tuấn tú lịch thiệp, chỉ là so với Hàn Thanh Túc đẹp trai ngời ngời thì vẫn thua kém nhiều. Lâm Mộc Hàn chỉ liếc mắt đánh giá đối phương một cái cũng hiểu vì sao Sở Cảnh Nguyên vẫn lì lợm la l**m, muốn nhai lại nhánh cỏ này. Chỉ riêng gương mặt thôi thì Hàn Thanh Túc có thể bỏ xa Tần Phù ba con phố.
“Anh Hàn.” Tần Phù cười xã giao với Hàn Thanh Túc, “Thật khó tin, không ngờ có thể gặp anh ở đây.”
Cố Vạn Thanh đang đưa lưng về phía bọn họ quay đầu lại, thấy Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn đứng sau lưng hắn. Cậu nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Lâm Mộc Hàn một cái. Lâm Mộc Hàn khẽ lắc đầu, an tĩnh làm phông nền.
“Anh Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cố Vạn Thanh tươi cười vươn tay, “Anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở Đào Thanh Cư.”
Cố Vạn Thanh nhiệt tình như vậy khiến Tần Phù hơi sửng sốt, vừa rồi người này lại hờ hững với gã. Sau đó Hàn Thanh Túc cũng tươi cười bắt tay: “Sếp Cố, lâu rồi không gặp.”
“Hy vọng hai nhà chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Mới rồi tôi với Thanh Nhiên nói về hạng mục phía tây thành phố…” Cố Vạn Thanh hết sức nồng nhiệt.
Cậu ta như thế, Hàn Thanh Túc lại có chút ngạc nhiên. Hắn còn chả biết hạng mục phía tây là cái gì, nhưng Cố Vạn Thanh lại hành xử như thể hắn mới là sếp tổng tập đoàn, từ đầu đến cuối đều có sự quyết định của hắn. Hàn Thanh Túc nói hươu nói vượn kiểu gì, cậu ta đều có thể dắt vòng về, thậm chí còn khéo léo tự hỏi tự đáp, trong dăm ba câu đã nói rõ ngọn nguồn và thể hiện nguyện vọng hợp tác tha thiết của mình.
Lâm Mộc Hàn dùng ánh mắt bảo Cố Vạn Thanh tem tém lại. Cố Vạn Thanh hiểu ý, kiềm chế một chút, nhưng suy cho cùng vị này là người trong mộng lẫn dằm trong tim của sếp lớn, chuyện khác không nói, chứ giữ thể diện cho hắn thì cậu ta có thể chu toàn bằng cả mồm mép lẫn tay chân. Lần này Lâm Mộc Hàn mà không cho một cục tiền thưởng thì thật có lỗi với cái mỏ dẻo quẹo này.
“Anh Cố, không biết ngài Lâm có đến không?” Tần Phù rốt cuộc xen vào.
Cố Vạn Thanh cười nói: “Anh Lâm cũng định đến, nhưng có việc đột xuất phải về nước I rồi.”
Hàn Thanh Túc: “Vậy thật đáng tiếc.”
“Lần sau sẽ có dịp thôi, anh Lâm cũng rất muốn gặp anh.” Cố Vạn Thanh khách khí nói, “Anh Hàn, nếu tiện thì cho tôi phương thức liên lạc nhé?”
Trong tình huống này thì hết sức bình thường, Hàn Thanh Túc lấy điện thoại ra, Cố Vạn Thanh thêm số điện thoại. Vừa khéo có người bên cạnh gọi, cậu ta lại bắt tay với Hàn Thanh Túc và Tần Phù lần nữa: “Hai vị nói chuyện đi, tôi đi trước. Phải rồi, anh Tần, Thanh Sâm vẫn hy vọng anh có thể cân nhắc hạng mục này một chút, dù sao cũng là cơ hội tốt, bỏ lỡ rồi khó có lại được.”
Tần Phù cười gật đầu: “Được, anh Cố, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Cố Vạn Thanh đi rồi, nụ cười trên mặt Tần Phù dần dần biến mất, nhìn Hàn Thanh Túc trước mặt: “Hàn Thanh Túc, anh cũng lắm thủ đoạn thật, trước đây đúng là tôi đã xem thường anh.”
“Thủ đoạn gì?” Hàn Thanh Túc cười cười, “Xúi giục một đám ngu xuẩn đi gây chuyện với người khác ở một nơi thế này à?”
Tần Phù lạnh lùng nói: “Tôi không ngờ anh cũng dùng mấy trò bẩn thỉu như thế, thuê người vu hãm tôi ngoại tình, ép Cảnh Nguyên rời bỏ tôi, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.”
“Tôi thuê người vu hãm cậu?” Hàn Thanh Túc cảm thấy buồn cười, “Đầu óc có vấn đề thì đi trị đi, cậu với Sở Cảnh Nguyên là cái thá gì, cũng xứng cho tôi phí công phí sức à?”
“Không phải anh thì là ai?” Tần Phù nhíu mày.
“Liên quan gì đến tôi?” Hàn Thanh Túc nhếch miệng, “Đám đần Phương Lộ Niên kia còn dám đi cắn người, tôi tính hết lên đầu cậu.”
Tần Phù cười lạnh: “Anh nghĩ anh vẫn còn là Hàn đại thiếu gia à? Sở Cảnh Nguyên tìm anh cũng chẳng qua là muốn cổ phần còn trong tay anh, hiện tại nhà họ Thẩm và Thanh Sâm liên thủ ép giá, Hàn Thanh Nhiên còn có thể cầm cự bao lâu? Anh cố chấp không bán, cuối cùng cũng sẽ giống như anh thôi, không đáng một xu.”
Hàn Thanh Túc thản nhiên: “Chả sao, ít nhất tôi cũng sẽ không vì tiền mà đẩy bạn trai mình lên giường người khác.”
Sắc mặt Tần Phù trầm xuống.
“Rác rưởi tôi thấy nhiều rồi, nhưng hèn hạ đến mức này thì đúng là lần đầu.” Hàn Thanh Túc cười khẩy, “Nói về nhẫn nhịn, cậu còn được hơn cả Câu Tiễn, đến phân cũng phải tự sản xuất rồi cố nuốt vào, phục thật đấy.”
Tần Phù tức đến bật cười: “Hàn Thanh Túc, anh đúng là không sợ chết.”
Lâm Mộc Hàn thấy trán và cái tay cầm ly của gã nổi đầy gân xanh, nếu không phải ở đây không thích hợp, Tần Phù chắc đã đập cái ly lên đầu Hàn Thanh Túc. Nhưng Hàn Thanh Túc vẫn thản nhiên như không, hắn động thủ với Phương Lộ Niên hắn mất mặt, còn ra tay với Tần Phù, kẻ mất mặt sẽ là gã.
Nhưng Tần Phù không hổ là rùa, thế mà cũng rụt cổ nhịn xuống được. Khiêu khích bất thành, Hàn Thanh Túc có chút thất vọng.
Tối hôm đó, hắn cùng Lâm Mộc Hàn trở về chung cư. Hàn Thanh Túc đi tắm, Lâm Mộc Hàn ở ngoài ban công hút thuốc, tiện xử lý công việc giấy tờ hôm nay.
Tin nhắn của Cố Vạn Thanh nhảy lên:
Ngay sau đó là một tấm ảnh chụp màn hình.
Lâm Mộc Hàn bất thình lình sặc một ngụm khói, nghe tiếng Hàn Thanh Túc mở cửa bên trong, nhanh chóng gõ mấy chữ.
Lúc Hàn Thanh Túc ôm y đi ngủ, cầm điện thoại nhìn thoáng qua: “Đù.”
“Sao vậy?” Lâm Mộc Hàn trợn mắt.
“Lâm Túc add tôi.” Hàn Thanh Túc giơ điện thoại cho y xem.
Trên màn hình là là avatar phong cảnh, bên kia nhắn một dòng:
Hàn Thanh Túc nheo mắt, nhìn thoáng qua Lâm Mộc Hàn, click mở trang cá nhân của đối phương. Ngoại trừ vài bài share từ tập đoàn Thanh Sâm, phần lớn đều là ảnh chụp phong cảnh. Ba tiếng trước, đối phương còn up một tấm hình với lão Fer, định vị là thị trấn nhỏ nào đó ở nước I, người trong hình giống với tấm ảnh mà Hàn Thanh Túc tìm được.
Hàn Thanh Túc ôm Lâm Mộc Hàn thở dài: “Cha Lâm Túc này nhìn như cán bộ lão thành vậy.”
Sau đó hắn dựa vào người Lâm Mộc Hàn trả lời tin nhắn, trò chuyện mấy câu. Lâm Mộc Hàn ôm hắn, mơ màng muốn ngủ, bất mãn giật tóc hắn: “Anh ơi, mai rồi nói, ngủ thôi.”
“Đừng quấy, đang làm chính sự mà.” Hàn Thanh Túc kéo tay y ra, “Bạn nhỏ Lâm, cậu làm tôi thất vọng quá, cứ tưởng có thể đi đường tắt. Cậu rốt cuộc theo phe nào vậy?”
Lâm Mộc Hàn nhắm mắt, sờ ngực hắn: “Phe này.”
“Shttt, đừng sờ bậy.” Hàn Thanh Túc giật mình một cái, bị y sờ cho suýt thì nhảy dựng.
Lâm Mộc Hàn ăn một cái tát vẫn quấn lấy không buông: “Đừng nói chuyện phiếm với người lạ, Lâm Túc không phải loại tốt đẹp gì đâu.”
Hàn Thanh Túc nhấc mí mắt nhìn y một cái: “Cậu biết người này?”
“Đoán.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh, đừng xem di động nữa, ngủ đi.”
Hàn Thanh Túc bị y làm phiền đến không chịu nổi, rốt cuộc vẫn ném di động, ấn y vào lồng ngực: “Ngủ ngủ ngủ.”
Hàn Thanh Túc ôm y ngủ rất nhanh, chẳng bao lâu hô hấp đã đều đặn. Lâm Mộc Hàn chăm chú nhìn hắn hồi lâu, rướn lên hôn nhẹ lên chóp mũi: “Anh à, sau này đừng tùy tiện đối xử tốt với người ta như vậy. Anh xem, ai cũng nhớ mãi không quên, lúc anh yêu người khác cũng là như vậy sao?”
Hàn Thanh Túc vừa ngủ đã bị y thủ thỉ thầm thì đánh thức, nửa mê nửa tỉnh nhíu mày.
“Anh, em nghĩ đến chuyện anh cũng ngủ với bọn họ thế này, em liền muốn giết hết bọn họ.” Lâm Mộc Hàn đưa tay vuốt xương mày và sống mũi đẹp đẽ của hắn, “Tốt nhất là cho anh tận mắt nhìn thấy bọn họ chết như thế nào, để anh không dám tốt với người khác như thế nữa… Anh ơi, em muốn giết luôn cả anh. Sao anh lại add Lâm Túc, anh còn muốn thông đồng với bao nhiêu người nữa? Sao anh có thể vui vẻ tươi cười với Cố Vạn Thanh như vậy? Anh, sau này đừng đến mấy bữa tiệc như thế nữa, quá đông người, quá nguy hiểm với anh… Anh khiến người ta yêu thích như vậy, chỉ có nhốt ở nhà là an toàn nhất.”
Hàn Thanh Túc gian nan mở mắt, uể oải nói: “Đừng lên cơn.”
Lâm Mộc Hàn cười lạnh: “Anh ơi, em sắp không nhịn được nữa rồi, đừng ép em.”
Hàn Thanh Túc đưa tay ịn lên mặt y: “Cậu ghen tuông đến vậy, không cần tôi k*ch th*ch cũng có thể tự điên rồi. Ngoan nào, nhìn thoáng một chút, ai mà chẳng có vài đoạn quá khứ.”
“Em không có.” Lâm Mộc Hàn cắn ngón cái hắn, “Anh, em chỉ có một mình anh thôi, chạm vào ai khác cũng buồn nôn. Anh chạm vào nhiều người như vậy, không thấy ghê tởm sao?”
“Cũng không hẳn.” Hàn Thanh Túc lần nào bị y đánh thức giữa chừng cũng cảm thấy như bị tra tấn kinh khủng, “Tổ tông ơi, ngừng nghỉ đi được không, tôi còn tưởng sao hôm nay cậu đột nhiên bình thường như vậy.”
Hóa ra tích cóp lại nổ một lần.
“Anh, hôm nay tâm trạng anh không vui.” Lâm Mộc Hàn lấy tay hắn ra, cắn vành tai hắn, nghiền giữa hàm răng, “Là vì Sở Cảnh Nguyên à, anh thích hắn lắm sao? Bằng không sao anh lại muốn kết hôn với hắn, chắc chắn anh yêu hắn hơn em. Anh ơi, hắn mà chết, anh có khóc không?”
Vành tai truyền đến một cơn đau điếng, Hàn Thanh Túc bị bắt tỉnh hẳn, suy sụp thở dài một tiếng: “Đừng nghĩ đến chuyện giết người nữa ông cố nội ơi, tôi mà không thích thì yêu đương làm mẹ gì?”
Lâm Mộc Hàn trầm mặc.
Hàn Thanh Túc xoa xoa vành tai đau đớn, im lặng vài giây, xoay người kéo y ôm vào lòng: “Cục cưng, đừng nghĩ lung tung mà, có thích thì cũng là chuyện đã qua rồi, tôi không nhai lại tình xưa.”
“Em là tình xưa.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Chứ tôi muốn nhai chắc?” Hàn Thanh Túc tức giận, “Là cậu bám dính lấy tôi, tự nhảy vào miệng tôi… Được rồi được rồi, đừng nóng giận, là lỗi của tôi, đều tại tôi quá đẹp trai quá hấp dẫn. Lần sau mấy người Sở Cảnh Nguyên Mặc Vân Huyên gì đó mà đến nữa, tôi hứa sẽ trốn đi thật xa.”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Anh cũng dỗ bọn họ như vậy chứ gì.”
Hàn Thanh Túc: “… Thật ra thì không có, bọn họ tương đối bình thường.”
Lời này xem như chọc trúng tổ ong vò vẽ, thế là Hàn đại thiếu gia phải trả giá thê thảm.
Một đêm hỗn loạn điên cuồng, đến gần sáng Hàn Thanh Túc mới được ngủ. Không biết ngủ trong bao lâu, đến khi tỉnh dậy hắn lại thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, ánh đèn mờ mờ, ngây người hồi lâu.
“Má ơi.” Hắn nhìn bức tường đối diện bày đầy các loại “đồ chơi” rực rỡ muôn màu mà bật ra một câu tán thưởng. Trần nhà và hai mặt bên là tường gương, hết sức bắt mắt. Hắn ngồi dậy, nhìn chằm chằm còng tay và xích trên cổ tay cổ chân mình, trầm tư hai giây, giơ tay khảy một chút, là hàng thật.
Còn rất nặng.
Trong phòng, ngoài cái giường hắn đang nằm ra thì không có đồ gia dụng nào khác, trên thảm để mấy thứ thoạt nhìn rất đáng sợ. Cứ tưởng đây đã là cực hạn rồi, quay đầu lại, hắn bất ngờ nhìn thấy nguyên bức tường đầy ảnh, dán theo trình tự thời gian. Mấy tấm ảnh thời hắn và Lâm Mộc Hàn quen nhau là mấy tấm duy nhất trông bình thường, còn lại đều là chụp lén từ những góc tối, bao gồm nhưng không giới hạn trong ảnh riêng của hắn, hắn và bạn trai thời điểm đó, hoặc hắn tụ tập bạn bè, có cả những buổi gặp mặt riêng tư, thậm chí còn có ảnh chụp hắn ngủ trong nhà, tắm rửa trong nhà tắm hoặc là làm mấy chuyện không tiện miêu tả. Có vài bức ảnh trông như đã rất lâu rồi…
Gần ngay đầu giường là ảnh hắn đứng trước quầy bánh rán cháo quẩy ở bến xe, xách theo cái vali, vẻ mặt không kiên nhẫn; ảnh hắn ngồi ngủ trên xe, ngủ trên giường trong nhà Lâm Mộc Hàn… không hề dễ nhìn.
Còn ảnh chụp các đời bạn trai của hắn thì bày ra ngay ngắn trong một khu vực khác, mỗi tấm đều có ghi chú rõ ràng tỉ mỉ, thậm chí có cả mốc thời gian quen biết và chia tay, cứ như hồi ký yêu đương.
“Vcl…” Hàn Thanh Túc lại lần nữa cảm thán.
“Anh.” Giọng Lâm Mộc Hàn vang lên trong phòng, nhưng người thì chẳng thấy đâu.
Hàn Thanh Túc tấm tắc khen ngợi: “Hình lập phương sáu mặt, cậu không lãng phí một mặt nào.”
“…” Lâm Mộc Hàn nghe hắn tán dương mà nghẹn một chút. “Ngoài chuyện này ra, anh không muốn nói gì khác sao?”
Hàn Thanh Túc nói: “Không ngờ cậu lại là b**n th** chính tông, để tôi bình tĩnh chút đã.”
Lâm Mộc Hàn: “Anh, em thật sự không nhịn được, xin lỗi anh.”
“Không sao, tôi hiểu mà.” Hàn Thanh Túc đánh giá xung quanh, “Nhưng nếu tôi bỏ trốn thất bại, cậu sẽ đánh gãy chân tôi à?”
“Không đâu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh sợ đau như vậy, cùng lắm thì em *ụ chết anh.”
Hàn Thanh Túc ngáp một cái, ra hiệu OK với không khí, lại nằm trở về giường: “Nhớ báo Hàn Kiêu xin cho tôi nghỉ.”
“Hôm nay thứ Bảy.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Suýt thì quên, công ty mình nghỉ hai ngày.” Hàn Thanh Túc kéo chăn che kín đầu, “Chưa ngủ đủ, đừng gọi tôi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm màn hình, Hàn Thanh Túc cứ thế mà nằm im ngủ thẳng cẳng, hai tiếng sau hắn mới trở mình một cái, cuốn chăn để lộ ra cơ bụng với đường cong đẹp mắt.
Lại ba tiếng nữa trôi qua, Hàn Thanh Túc vẫn còn ngủ.
Cửa ẩn trên vách tường được mở ra từ bên ngài, Lâm Mộc Hàn xách cơm hộp đi vào, vươn tay túm người dậy: “Anh ơi, đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm.”
Hàn Thanh Túc nửa sống nửa chết mở mắt, nhìn thoáng qua hộp cơm, chê bai: “Lâm bé yêu, hết yêu rồi sao? Đã giam cầm người ta mà còn bắt ăn thứ này.”
“Không có tâm trạng nấu cơm.” Lâm Mộc Hàn tách đũa cho hắn, “Anh, anh thật sự không sợ sao?”
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười: “Vẫn ổn, không ngờ lại gặp b**n th** thật, chưa từng qua lại với em nào như vậy, rất k*ch th*ch.”
Lâm Mộc Hàn suýt thì bóp gãy đôi đũa trong tay.
Hàn Thanh Túc bẻ tay y ra, lấy đũa, nói: “Còn chưa rửa mặt, tháo còng tay trước đi.”
“Em giúp anh.” Lâm Mộc Hàn lấy bàn chải đánh răng với thau nước.
Hàn Thanh Túc: “… Cậu làm thật á?”
Lâm Mộc Hàn cười cười: “Anh, thật ra anh sợ đúng không? Lúc anh thấy mấy tấm hình đó môi trắng bệch. Anh yên tâm, không phải toàn bộ đều là do em chụp, em bận lắm, chỉ có buổi tối mới xem ghi hình trong phòng anh thôi. May mà anh không có thói quen đưa người khác về nhà, cũng không cho Sở Cảnh Nguyên ở chung, bằng không thì em cũng không nhịn được lâu như vậy.”
“Thỉnh thoảng em cũng đến tìm anh, nhưng không lần nào anh nhận ra em. Có một lần anh cùng người khác đi chơi trong trung tâm thương mại, em đụng vào anh anh cũng không để ý.” Lâm Mộc Hàn có chút ấm ức, “Khi ấy em tức điên lên được.”
“… Đệt.” Hàn Thanh Túc bị ép phải ngửa đầu.
Hơi thở nóng hổi của Lâm Mộc Hàn quấn lấy cổ hắn, y cúi đầu cắn nhẹ yết hầu hắn: “Anh à, em đã cho anh cơ hội rồi. Hôm đó anh mà không đến tìm em, em đã tự mình bình tĩnh lại một chút, để anh sống yên ổn một thời gian. Sao anh lại tìm em? Không phải anh đã chia tay em rồi sao?”
“Mẹ nó tôi sợ cậu thật sự không chốn nương thân.” Hàn Thanh Túc đẩy đầu y ra, nhíu mày.
Hắn quả thật hoài nghi thân phận thật sự của Lâm Mộc Hàn, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là hoài nghi. Lỡ đâu y thật sự chỉ là một tài xế, ở thành phố A không thân không thích, hắn cũng không thể để y ngủ ngoài đường thật.
“Anh ơi, anh tốt quá.” Lâm Mộc Hàn ôm hắn, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Hàn Thanh Túc đưa tay chọc chọc eo y, Lâm Mộc Hàn nhịn hai giây, rốt cuộc vẫn không nhịn được, ngồi thẳng dậy lạnh lùng nói: “Đừng lộn xộn.”
“Này là chỗ nhột của cậu, không chọc cậu siết tôi chết mất.” Hàn Thanh Túc lại nhéo nhéo eo y, “b**n th** vậy mà không nhẫn nhịn được à, không giả vờ thêm một thời gian được sao, chưa gì đã tự bại lộ thân phận.”
Lâm Mộc Hàn cắn răng, bắt lấy cái tay đang làm loạn của hắn: “Anh, chúng ta đánh cược đi.”
“Cho anh tùy ý chọn ba món ở đây, nếu anh có thể chịu được một đêm, em sẽ tha cho anh.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày, sâu xa nhìn y: “Thật?”
Lâm Mộc Hàn cầm tay hắn đặt lên môi hôn: “Thật.”
“Không cần ba món, tôi chọn một thôi.” Hàn Thanh Túc kiêu ngạo nói, “Hai đêm cũng không thành vấn đề.”
“Anh à, đừng nói bậy, em sẽ…” Ánh mắt Lâm Mộc Hàn lạnh căm, giọng nói âm trầm lại đột nhiên im bặt.
Hàn Thanh Túc xoa đầu y, đánh giá một phen, sau đó dang hai tay ôm y vào lòng. Thanh âm cà lơ phất phơ truyền vào tai y: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”
“Chọn cái này đi.”
Hốc mắt Lâm Mộc Hàn lập tức đỏ lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.